Truyện Online - Thật ra chúng ta là như vậy, chẳng bao giờ biết trước điều gì sẽ đến tiếp theo. Và điều đó làm nên một phần vô cùng thú vị của cuộc sống, bởi có những người thật sự đặc biệt thì dù thế nào mình cũng chẳng dễ lãng quên.
***
Tôi đến Highlands vào một ngày tháng Sáu khi bầu trời vẫn còn xanh trong và chói sáng. Qua ô cửa kính của Highlands nắng thả xuống từng vệt dài, xuyên qua kẽ lá chiếu từng tia lấp lánh. Quán café nằm trên một con phố nhỏ ít người qua lại nhưng quán lúc nào cũng đông khách. Tôi thật sự thích không khí ở đây khi lần đầu tiên đến cùng với một người bạn, giữa dòng chảy của thời gian, giữa không gian ồn ào náo nhiệt đôi lúc chúng ta cũng cần tĩnh lặng để thả hồn phiêu lãng vào tiếng nhạc du dương. Có lẽ vậy mà tôi chọn Highlands. Những mảng màu cũ kỹ ấm áp, tiếng nhạc cứ réo rắt ngân vang và khách rất an nhiên. Chủ quán là anh Dương, một chiến hữu trăm năm của anh họ tôi. Tôi biết anh Dương khi còn học năm cuối khoa Quản trị kinh doanh, trường đại học Kinh tế. Mặc dù học kinh tế nhưng tôi là một cây văn nghệ của trường. Tôi có thể chơi được Piano, dù không hay lắm nhưng rất riêng và rất nữ tính.
Buổi sáng Highlands đến thật bình yên. Khung cảnh nơi đây khiến mọi người cảm thấy thư thái hơn và cười nhiều hơn. Một lần tình cờ, anh Dương đề nghị tôi biểu diễn thay cho một người bạn vắng mặt đột xuất. Thế là cơ duyên với Highlands bắt đầu từ đó. Tôi thường chơi nhạc vào buổi tối trừ những ngày đi học. Những buổi sáng cuối tuần tôi cũng đến quán, để gặp một vài người bạn hoặc đơn giản là uống một tách café. Thỉnh thoảng cũng có ai đó đến làm quen với tôi. Tôi không rõ người nghe sẽ tìm thấy gì trong tiếng đàn của tôi, chỉ biết rằng mỗi khi chơi đàn tôi lại cảm tưởng mình đang ở một nơi nào đó, thật mênh mang.
Bắt đầu từ khi nào, tôi cũng không nhớ nổi. Niềm yêu thích chơi đàn và sở thích âm nhạc mà tôi đã gặp Vĩnh Nguyên. Chính ánh mắt ấm áp của cậu bạn ấy khiến tôi cảm thấy rất an lành và tự tin. Một chút rung động rất thực và trong sáng mỗi khi tôi nhìn cậu ấy chơi đàn. Dường như với Vĩnh Nguyên, thế giới nội tâm của riêng mình đều được cậu ấy trải lòng qua âm nhạc.
Tháng Bảy mưa nhiều, những cơn mưa đến vội và đi cũng vội. Rất khó đoán. Tôi ngồi trong một góc của Highlands và ngắm mưa rơi. Nhưng chưa bao giờ tưởng tượng được bên cạnh tôi là Vĩnh Nguyên, cậu ấy đang chơi Kiss the rain, một bản nhạc nhẹ nhàng, không khí cũng rất trầm lắng. Ngồi sát cạnh nhau đấy nhưng cả tôi và cậu ấy tựa hồ cũng rất xa xôi vì mỗi người đều chìm vào dòng suy tưởng riêng. Cơn mưa lạnh giá và hôm nay tôi không đến lớp. Có thể Vĩnh Nguyên cũng như tôi, bỗng lười biếng vào một ngày mưa đáng ghét. Nhưng…tôi không hiểu nổi chính mình nữa. Từ khi nào chẳng biết, tôi luôn chờ đợi để được nhìn thấy ánh mắt ấm áp của cậu ấy, nhìn thấy cậu ấy chơi đàn. Những hình ảnh đã quá quen thuộc nhưng tôi lại cảm nhận bên trong nó là cả một sự thấu hiểu. Ai cũng có thể tìm thấy sự đồng cảm nơi những bản tình ca buồn đó. Tôi chắc rằng như vậy, nhiều người từng đến quán họ đều nói thế.
Cuối tháng Tám heo may. Bầu trời vẫn xanh nhưng nắng đã ngọt hơn nhiều lắm. Tôi ngồi bên ô cửa sổ của Highlands đàn một bản nhạc đón chào chút dịu dàng của mùa thu Hà Nội. Anh Dương đặt ly café ấm xuống bàn, mỉm cười với tôi.
- Dạo này anh thấy em chơi đàn hay hơn trước nhiều rồi đó.
Tôi cũng cười nhưng là cười gượng gạo.
- Chắc tại em tập thường xuyên nên mới được vậy.
Anh Dương cốc nhẹ đầu tôi, vẻ ẩn ý.
- Không đâu, đây chỉ có thể là tiếng đàn của người đang yêu.
Tình yêu ư! Tôi không biết mình có yêu Vĩnh Nguyên không nhưng tôi luôn ngóng đợi cậu ấy mỗi khi đến Highlands. Tôi cảm thấy vui khi nói chuyện với cậu ấy, buồn khi cậu ấy vắng mặt đột xuất, thậm chí hụt hẫng khi cậu ấy không còn chơi đàn ở đây nữa. Hôm đó tôi đã đàn một bản nhạc với thật nhiều cảm xúc. Có lẽ không chỉ đôi tay mà cả trái tim của tôi cũng đang cảm thấy rất ấm áp mỗi khi bắt gặp ánh mắt của cậu ấy dõi theo mình. Hạnh phúc, chẳng phải cũng chỉ cần đơn giản như thế thôi sao. Tôi chợt mỉm cười và nhìn thấy một vạt nắng dài thanh thoắt, nhẹ nhàng xuyên qua ô cửa của Highlands.
Tháng Chín, tháng Mười. Khí thu phảng phất. Tôi chỉ còn đến Highlands vào những ngày cuối tuần. Việc học khiến tôi bận rộn và những mối quan hệ khác chiếm một phần thời gian khá lớn trong ngày. Nhưng khi được rỗi, tôi lại thích cái cảm giác chính mình ngồi lặng yên tận hưởng cả màu sắc và mùi vị của Highlands. Vĩnh Nguyên khác tôi, cậu ấy thích café buổi sáng sớm hoặc chiều vàng, khi nắng Hà Nội mang những sắc màu rất khác. Còn tôi chỉ thích nhìn cậu ấy trong nắng. Một khung cảnh rất đáng yêu, có lúc tôi nghĩ trong một không gian như vậy, tâm trí của chúng tôi hẳn là đang đi rất xa nhau, về một miền ký ức, một kỷ niệm cũ. Tôi vẫn còn nhớ lần đầu tiên chúng tôi hẹn hò, cậu ấy nhắn tin và kéo tôi đến Hồ Tây chơi. Gió nhè nhẹ thổi. Mặt hồ chỉ gợn sóng lăn tăn. Cảnh buồn nhưng đẹp đến say lòng người. Tôi và cậu ấy cứ ngồi như thế. Đột nhiên Vĩnh Nguyên nói và khẽ siết tay tôi, đó là lần đầu tiên chúng tôi nắm tay nhau.
- Tớ sẽ rất nhớ mùa thu Hà Nội và cả cậu nữa.
Bàn tay cậu ấy ấm thật và tôi cảm thấy an toàn. Nhưng dường như tôi đang lờ mờ nhận ra điều gì đó qua câu nói vừa rồi.
- Cậu có chuyện gì buồn đúng không ?
Vĩnh Nguyên mỉm cười, đưa mắt nhìn về phía bờ hồ.
- Không, tớ đang rất vui. Vì tớ được gặp cậu. Cậu là một người bạn tốt, Chi ạ. Hôm nay hãy ở bên cạnh tớ nha.
Chúng tôi cứ ngồi đó cho đến khi hoàng hôn xuống dần từ phía bờ hồ. Mặc dòng người qua lại, mặc thành phố lên đèn, mặc tiếng ồn ã xung quanh, mặc gió hồ thổi xuống lạnh lẽo, mặc cả điện thoại trong túi tôi đang run lên. Tôi muốn hỏi cậu ấy rất nhiều điều nhưng có điều gì đó trong tôi kìm nén lại. Rốt cuộc tôi đã không nói được lời nào, chỉ có ánh mắt cậu ấy nhìn tôi thật buồn. Tình cảm nhỏ bé và dịu dàng nơi tôi cứ lớn dần lên từng chút một.
Tháng Mười Hai mở đầu bằng một ngày trời rét đậm. Lạnh từng đợt và càng lạnh hơn khi trời đổ mưa. Những cơn mưa của tháng Mười Hai luôn khiến mọi thứ trở nên ảm đạm và u ám. Nó tựa như muốn vắt kiệt sự tươi mới và hạnh phúc trong cảm xúc con người. Tôi đến Highlands trong cái ngày rét buốt ấy để tìm một chút hơi ấm dễ thương. Hôm đó Vĩnh Nguyên đã chơi một bản nhạc tặng tôi. Tiếng nhạc ấm áp du dương như kéo mọi người xích lại gần nhau hơn. Cùng với tiếng Guitar đầy da diết của cậu ấy, trí óc tôi lang thang thật xa. Tôi đã từng nghĩ nếu có một ngày cậu ấy không còn ở đây nữa thì mọi chuyện sẽ ra sao. Tôi nghe trái tim mình bình thản nhưng nỗi buồn cứ dâng lên như mạch nước, thấm dần.
Tháng Một đến. Cái lạnh man mác vẫn còn đọng lại chút dư âm của mùa đông vừa qua.
Một năm. Khoảng thời gian không dài nhưng cũng không quá ngắn đủ để tôi coi Highlands như là ngôi nhà nhỏ thứ hai của mình.
Ngày hôm đó, sau khi gửi xong bức mail cho một người bạn tôi quay tìm cậu ấy thật nhanh nơi góc bàn quen thuộc, nhưng tôi đã không thấy cậu ấy. Một cảm giác lạ lẫm xâm chiếm làm tôi bối rối. Lúc đó anh Dương đến và đưa cho tôi mảnh giấy, chỉ vỏn vẹn một câu. "Cuộc sống luôn có những điều tình cờ như vậy và tớ chỉ biết cám ơn, hẹn gặp lại cậu một ngày nào đó, trái đất này vốn tròn mà, phải không".
Anh Dương nhìn tôi.
- Vĩnh Nguyên nhờ anh đưa cho em. Cậu ấy không đủ can đảm để nói lời tạm biệt em, em không giận cậu ấy đúng không ?
Tôi ngạc nhiên nhìn anh nhưng rồi tôi đã gật đầu. Nghĩa là tôi chưa bao giờ giận cậu ấy vì bất kỳ điều gì. Tôi không hiểu cậu ấy. Tôi càng không hiểu tình cảm của chính mình. Chẳng biết tại sao mình lại buồn nhiều như vậy. Tôi cũng không còn chơi đàn nhiều như trước nữa. Từ khi cậu ấy không còn ở đây, dù tôi có cố gắng cũng không thể làm cho tiếng đàn của mình trở nên ấm áp, dịu dàng như xưa. Một điều gì đó trong tôi đã mất đi, tiếng đàn vì thế mà cũng không còn nguyên vẹn. Buổi chiều một ngày cuối đông, anh Dương rủ tôi lên Hồ Tây chơi. Tôi và anh cùng nghe Song from a secret garden, rồi anh nhìn sang tôi như thể hiểu rõ mọi chuyện.
- Em biết không. Cuộc sống là một loạt những cuộc gặp gỡ không định trước, với những người bạn cũng không biết trước. Và anh cũng đã từng gặp rất nhiều người như thế, ở khắp mọi nơi trên dải đất hình chữ S này. Nhưng anh vẫn tin cuộc sống luôn có những điều kỳ diệu. Cuộc sống sẽ luôn dành tặng những món quà cho người biết kiên nhẫn và chờ đợi. Rồi em sẽ gặp lại cậu ấy thôi. Nào, bây giờ hãy cười lên.
Tôi nhìn anh với vẻ biết ơn. Anh Dương lấy từ túi ra một chiếc máy ảnh và chụp. Anh chụp rất chậm. Khi chiếc canon đưa lên tôi vẫn kịp nhận ra nụ cười nhẹ nhàng của anh. Hạnh phúc đôi khi thật đơn giản, đơn giản như cách chúng ta cảm nhận về cuộc sống này. Tôi vẫn nhớ hôm đó là một ngày giáp Tết.
Trở lại Highlands vào ngày cuối trước khi quán đóng cửa để nghỉ Tết. Anh Dương đón tôi bằng nụ cười ấm áp. Nhìn cây Guitar treo cạnh cái bàn gỗ, tâm thức tôi lại nghĩ đến Vĩnh Nguyên. Cậu ấy vẫn thường ngồi nơi chiếc ghế đó chơi đàn, uống ly nâu nóng ít đường đặc quánh và thi thoảng ngoảnh nhìn ra phố. Tình cảm của tôi đối với cậu ấy giờ thân thuộc và hồn nhiên hơn ngày xưa rất nhiều. Có thể một ngày nắng sau Tết, tôi và cậu ấy sẽ gặp lại nhau. Hoặc cũng có thể điều đó sẽ không xảy ra. Thật ra chúng ta là như vậy, chẳng bao giờ biết trước điều gì sẽ đến tiếp theo. Và điều đó làm nên một phần vô cùng thú vị của cuộc sống, bởi có những người thật sự đặc biệt thì dù thế nào mình cũng chẳng dễ lãng quên. Tôi nhìn ra phố, thấy lòng yên ả lạ kỳ.
Phong Lin
0 nhận xét:
Post a Comment