Monday, November 17, 2014

Đi qua miền thương nhớ

Truyện Online - Có những miền thương nhớ đi ngang qua, có những niềm hạnh phúc ngắn ngủi, nhưng người ta không thể định nghĩa được nó là gì, người ta chỉ có thể gọi nó là phút xao lòng của tuổi trẻ, định mệnh cho họ gặp nhau, nhưng định mệnh bảo họ phải đi tiếp không thể dừng lại, định mệnh cho họ bên nhau, nhưng định mệnh bảo họ phải rời xa nhau khi họ không thể nhận ra nhau…. Mỗi người lại tiếp tục bước tiếp trên chuyến hành trình của mình, lại tiếp tục đi qua những miền thương nhớ khác



***

Khi người ta bước qua cái tuổi chỉ muốn ổn định về mọi thứ, có một tổ ấm, một mái nhà, một công việc ổn định…mọi thứ cứ rập khuôn và diễn ra như cuốn phim lặp lại hàng ngày thì thỉnh thoảng đôi lúc, mỗi người lại hoài niệm về những cái cũ, về những cái đã qua, và nhất là tình yêu. Tình yêu khiến người ta thổn thức, khiến người ta day dứt, khiến người ta cười hạnh phúc mãi, cũng có đôi khi cũng khiến người ta thấy nhói ở trong tim. Khi nói về tình yêu, đa số mỗi người thường chỉ nhớ về mối tình đầu ngô nghê mà dễ thương, mối tình cuối theo đến hết cuộc đời, cũng đôi khi là những mối tình còn dang dở không thể đến được với nhau. Nhưng có mấy ai nhớ đến thứ tình cảm không rõ ràng mà người ta không biết phải gọi tên nó như thế nào. Chỉ biết là để đó – để người ta gọi là phút xao lòng – đi qua những miền thương nhớ của cuộc đời…

Và ngày hôm nay, tôi sẽ kể cho các bạn nghe một trong những câu chuyện ấy, câu chuyện dành cho những-mối-quan-hệ-không-rõ-ràng của những năm tháng tuổi trẻ...

***

- Cô ơi, hôm nay cháu….

- A, cái Dung, mày xem giúp cô tí nhé, già rồi lẩm cẩm lại để quên cái điện thoại ở nhà!

- Ơ cháu, cô ơi…

Chưa kịp nói hết câu thì cô Nga đã chạy mất, từ ngày nó chuyển về khu chung cư này thì mỗi buổi sáng, đúng 7 giờ kém15 nó đều ghé cô mua một ly café sau khi tập thể dục buổi sáng. Cô Nga già rồi, cũng chỉ có cái quán café nhỏ này buôn bán qua ngày gọi là để lấy niềm vui, có nó cô cũng vui hẳn vì là bạn hàng thân thiết, và nó cũng là đứa nhanh nhẹn, mau miệng mép nên cô Nga thích lắm.

- Này cô gì ơi, cô Nga đâu rồi ấy nhỉ?

Đang trong dòng suy nghĩ miên man thì câu nói của anh thanh niên cắt xẹt dòng suy nghĩ của nó. Nó thôi nhìn vào quyển sách và ngước lên, cũng chẳng buồn để ý, nó nhanh miệng rồi tiếp tục dí mắt vào quyển sách đang dang dở:

- Anh đợi chút nhé! Cô Nga sắp về rồi ấy!

- Ơ không được, rõ là khổ, cô pha giúp tôi ly café sữa đá vào đây, nhanh nhé vì tôi đang bận!

Nói rồi anh đặt chiếc ly cách nhiệt xuống bàn phóng xe đi mất, xả một trời khói nghi ngút, nó ngơ người ngước lên không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thế ra trên đời còn có người đàn ông đàn ang vô duyên đến thế là cùng, nó bĩu miệng một cái rồi gấp vội quyển sách khi thấy cô Nga từ đằng xa.

- Ôi cô xin lỗi, già rồi lẩm cẩm cháu ạ! Thế hôm nay vẫn như mọi khi à!

- Dạ không cô ơi, hôm nay cháu đi phỏng vấn nên không uống café đâu, hẹn cô ngày mai nhé, cháu đi đây không trễ mất, à có anh nào mua lý café để cái ly nơi bàn ấy cô ạ!

Nó nhoẻn miệng cười rồi chạy thật nhanh cho kịp chuyến xe bus sáng, không quên vẫy tay cô Nga.

Hôm nay là ngày đầu tiên nó đi phỏng vấn tìm việc ở Nha Trang, nó đặt lưng xuống ghế rồi cắm tai phone, lắc lư theo nhịp điệu của xe bus cồng kềnh mà cũ kĩ. Cảm giác mọi thứ cứ như ngày hôm qua, cái ngày nó rời xa Sài Gòn, bỏ lại tất cả - tuổi thanh xuân một thời nông nổi, bạn bè, và cả mối tình hơn 3 năm. Uh thì cuối cùng Sài Gòn có còn cái gì để níu giữ chân nó đâu, có chăng cũng chỉ là những hoài niệm đã qua – những ngày me dằm, bánh tráng trộn, ổi xoài xuyên mọi giảng đường, những ngày dầm mưa khi bị mối tình đầu phản bội, cũng đã xa thật rồi…

Nó chợt tỉnh hẳn khi bài hát Love you as love song vang lên, nó bừng tỉnh, trạm kế là gần công ty, nó thở dài mỉm cười và phấn chấn hơn, hôm nay sẽ là một ngày khác – nó thầm nhủ!

- Em chào chị! Chị ơi là em Đỗ Hồng Dung, có lịch hẹn phỏng vấn lúc 7h30 ạ! – Nó lí nhí khi bước vào công ty, một chị cán bộ ngồi bàn tiếp tân đợi sẵn, mắt không rời khỏi tờ báo khi nghe nó nói! Rồi chị ấy giơ tay đỡ cặp kính cận, giọng sang sảng:

- À cô Dung hả? theo tôi vào phòng gặp sếp Hoàng. – Nói rồi chị ấy nhích ghế đi thẳng vào văn phòng, nó theo sau đầy vẻ ngơ ngác. Đây cũng không phải lần đầu nó đi phỏng vấn xin việc, nhưng cái cảm giác quen thuộc thì đây là lần đầu. Nó tự hỏi sao lại thân quen đến thế.

Chị cán bộ mở cửa phòng cho nó, rồi đưa tay mời nó vào, khép dần dần cánh cửa lại, anh sếp ngước mắt lên rời khỏi đống giấy tờ rồi nhíu mày:

- Chào …ơ… ra là cô à!

- Anh quen tôi?

- Ừ mới thôi, nhưng có lẽ cô không nhớ đâu. Tôi xin giới thiệu tôi là Dương Lâm Hoàng – giám đốc công ty và sẽ là người tuyển dụng cô.

Dung vẫn đang lâng lâng tự đặt câu hỏi trong đầu anh ta là ai, sao anh ta lại biết mình thì cái giọng nói ấy vang lên lần nữa, giờ thì cô đã hiểu vì sao thấy mọi thứ quen thuộc.

- À hoá ra là anh, người xả khói mịt mù sau khi đặt ly café cách nhiệt lên bàn.

- Ừ nhưng đó là lúc sáng, còn bây giờ tôi là người tuyển dụng cô đấy.

Hoàng nhoẻn miệng cười để lộ chiếc răng khểnh bên trái, cô cũng cười theo, cái gã mà cô chê vô duyên lúc sáng bây giờ lại chính là sếp tương lai của cô. Đúng là sự đời đôi khi không thể lần được.


***

Bằng tất cả kiến thức cô học được ở giảng đường và kinh nghiệm làm việc gần 2 năm ở Sài Gòn, cô giúp Hoàng rất nhiều trong công việc. Hai người phối hợp khá ăn ý, những lần anh đi tiếp khách đều dẫn cô theo, hay những lần họp chuyên môn cần có ý kiến đóng góp, anh đều lắng nghe cô trình bày. Còn cô, dành luôn cả ngày cuối tuần để nghiên cứu thêm lĩnh vực mới, dành luôn cả những giờ nghỉ trưa để chăm chú đọc những quyển sách hay, và từ khi nào họ cũng không biết nữa, cô và anh hầu như ở bên nhau hàng ngày, cùng nhua trao đổi công việc, cùng nhau ăn trưa, cùng nhau café mỗi buổi tối.

- Nhà Dung ở chung cư k27 à?

- Dạ đúng rồi sếp ạ! Ơ mà sao sếp biết?

- Nhà tôi cũng ngay cạnh đấy, ngày xưa cứ hay nghe cô Nga khoe có con bé cứ đúng 7 giờ kém15 mỗi buổi sáng là mua một ly đen đá, hoá ra lại là Dung!

- Sếp đừng nói với em sếp là người cứ đúng 7 giờ là hối thúc cô Nga một ly đen sữa trong ly cách nhiệt rồi xả khói dày đặc ấy nhé!

Cả hai cười phá lên, thế hoá ra cô Nga lại làm mai cho Dung anh chàng sữa đá, còn cho Hoàng là cô gái đen đá, đúng là trái đất tròn quá, họ vô tình gặp nhau, rồi làm việc chung với nhau, và còn có chung sở thích café nữa.

- Cô lớn thế này rồi mà còn nghe Blog Radio à? – Hoàng cầm ipod nghe nhạc của cô – tay thì nhấn next, đầu thì lắc nguầy nguậy!

- Liên quan gì đến sếp, hết giờ làm rồi nhé! – Dung cũng phản ứng lại không kém rồi giật lại cái ipod, miệng lẩm bẩm « sếp cũng thế mà, thích Blog Radio bỏ xừ đi được mà còn chối, đừng tưởng là em không biết, sếp là Hoang Duong chứ gì? »

- Làm sao mà cô biết được hay thế? Hay cô… Sao chúng ta lại giống nhau nhiều đến thế nhỉ?

- Có gì lạ đâu sếp, ở ngoài đường cũng đầy người như vậy ấy mà! Em về đây, chào sếp! – Nói rồi cô xách túi bỏ đi, bóng Dung mờ mờ trong màn mưa xa xôi.

Họ lại có với nhau thêm một điểm chung, cùng thích Blog Radio, cùng thích mưa, cùng thích một mình vào mỗi tối chủ nhật…Và họ giống nhau thêm một điểm nữa – đều không thể mở lòng để yêu thêm mộ lần nữa. Cái bóng quá khứ quá lớn, cứ ảm ảnh họ, họ không thể đứng dậy sau sự phản bội của tình yêu, họ mất niềm tin vào đối phương và dần dần không cho mình cơ hội mở lòng, cứ như thế, biết bao lần có người đi ngang qua, họ vuột mất cơ hội, để rồi lại lang thang dưới mưa một mình, café một mình, cô đơn và trống trải.


Họ cũng hiểu, họ không thể đến với nhau được vì họ quá hiểu nhau, họ thấy chính bản thân mình phản chiếu ở người còn lại. Làm sao những người đã từng đi qua vết nứt của tình cảm, vẫn còn hằn những nhớ nhung của thuở ban đầu thì làm sao để có thể bắt đầu được chứ. Họ chới với, tự dằn lòng không được rung động khi đứng trước đối phương, cũng không cho phép mình được xao lòng.

- Ước gì chúng ta gặp nhau sớm hơn sếp nhỉ?

- Để làm gì? Cô ám tôi thế vẫn còn chưa đủ à?

- Ám á?

- À thì cô với tôi như vậy là được rồi, gặp sớm thì lúc nào cũng công việc, không có người yêu thì chết!

- Ui sếp ơi là sếp!

Và thế là cả hai lại cưới phá lên, xoá tan cái không khi ngượng ngùng ấy, uh thì cũng có ngượng ngùng gì đâu, bởi họ tự hiểu, họ cũng là gì của nhau đâu…

- Cô đã yếu mà còn có sở thích dầm mưa thế này à! – Anh hét toáng lên khi thấy cô lang thang trong một chiều mưa, chân tay run lẩy bẩy, ướt đầm đìa.

- Sếp mặc em, có liên quan đến sếp sao?

- Liên quan đến những người yêu thương em, trong đó có tôi, vậy đã đủ chưa. Em bướng quá, Dung à!

Cứ thế cứ thế, họ quan tâm lẫn nhau, chăm sóc cho nhau, cùng nhau ăn những bữa tối, cùng nhau làm việc, cùng nhau đi qua những ngày mưa, ngày nắng. Anh giúp cô sửa cái bóng đèn, cái vòi nước… Cô giúp anh mua quà tặng cho Mẹ, cho sinh nhật em gái. Cả hai thân đến mức người ngoài cứ nghĩ họ yêu nhau, là của nhau, và sớm muộn gì cũng có một đám cưới hạnh phúc.

Nhưng chỉ có cô và anh mới hiểu, họ lặng thầm bên nhau, đi qua cuộc đời của nhau, đi qua những miền thương nhớ, và bắt buộc họ phải đi tiếp, không thể dừng chân lại, bởi đơn giản, có gì để dừng chân đâu, tình cảm của họ, không phải tình đồng nghiệp, hơn cả tình bạn nhưng chưa đủ để gọi là tình yêu, là một mối quan-hệ-không-rõ-ràng, là những phút xao lòng của tuổi trẻ…

Anh hoàn tất hồ sơ xin thôi việc của cô, chỉ còn vài ngày nữa là cô sang Ý tu nghiệp, mặc dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng anh vẫn thấy trống vắng, nhưng anh cũng không thể níu giữ cô, bởi anh và cô biết, dù cô có ra đi hay ở lại, thì mối quan hệ của họ cũng chỉ có thể là như vậy, không thể tiến xa hơn được nữa.

- Nghe nói cô đang chuẩn bị ra sân bay, cô cứ thế mà đi không nói tiếng nào à? – Hoàng hét ầm lên trong điện thoại khi biết cô thay đổi lịch trình chuyến bay thông qua mẹ cô, khiến cả công ty đứng như trời trồng.

- Hihi, em đi rồi em lại về, sếp ạ!

- Từ giờ tôi không còn là sếp cô nữa!

- Anh mãi là một người sếp vĩ đại trong lòng em, Hoàng ạ! Em đi đây, tạm biệt anh!

- Về sớm nhé… - Hoàng chưa kịp nói câu cuối, điện thoại đã tắt và không liên lạc được. Hoàng tự nhủ « uh, em đi rồi em sẽ về, nhưng khi em về, có thể em đã có một gia đình hạnh phúc, một người chồng mẫu mực, những đứa con xinh xắn ngoan ngoãn. Còn tôi có thế lúc đó vẫn còn độc thân, cũng có thể đã cưới vợ, nhưng chưa sinh con… Sự đời mà, ai có thể lần trước được chứ »

Có những miền thương nhớ đi ngang qua, có những niềm hạnh phúc ngắn ngủi, nhưng người ta không thể định nghĩa được nó là gì, người ta chỉ có thể gọi nó là phút xao lòng của tuổi trẻ, định mệnh cho họ gặp nhau, nhưng định mệnh bảo họ phải đi tiếp không thể dừng lại, định mệnh cho họ bên nhau, nhưng định mệnh bảo họ phải rời xa nhau khi họ không thể nhận ra nhau…. Mỗi người lại tiếp tục bước tiếp trên chuyến hành trình của mình, lại tiếp tục đi qua những miền thương nhớ khác, liệu họ bước tiếp hay ở lại thì cái đó còn tuỳ vào duyên trời, còn tuỳ vào định mệnh, nhưng chúng ta đều biết, có những miền thương nhớ vẫn đang ở đâu đây…

- Cô ơi cho cháu như mọi khi nhé!

- Ừ chờ cô chút nhé Hoàng, con bé kia đến trước, cô làm cho nó đã…

Hoàng quay qua, cô bé ấy cũng ngước lên, nở nụ cười như sáng ban mai :

- Chào anh!

- Ừ chào em! – nói rồi Hoàng nhoẻn miệng cười

Một miền thương nhớ nữa lại bắt đầu….
Hồng Thuỷ

CHIA SẺ TÔI NHÉ
SOCIALIZE IT →
FOLLOW US →
SHARE IT →

0 nhận xét:

Post a Comment