Nhiều người hỏi em về tình trạng của chúng ta sau khi chia tay, sẽ là bạn bè, hay như những người xa lạ, em đã chẳng biết phải nói thế nào khi nó quá mơ hồ và chẳng thể có câu trả lời cụ thể.
Những người từng yêu nhau, từng coi đối phương là cả cuộc sống của mình, liệu có thể nào xem nhau như những người chưa quen biết. Và một khi họ xem "người yêu cũ " là những người chưa từng quen, chỉ có thể có một lí do duy nhất, những tổn thương họ gây ra cho nhau quá nhiều mà chẳng muốn nhắc lại hay nghĩ suy.
Khi em không đủ lí trí và tỉnh táo để có thể ngăn cho bàn tay nhấn số anh trên điện thoại, để rồi lại ấp úng, lại ngượng ngùng khi đầu dây bên kia vang lên giọng nói anh, lạnh lùng và tàn nhẫn. Vội vàng tắt máy, bàn tay từng làm điều dại dột kia vội đưa lên quẹt vội hàng nước mắt, trái tim đau thắt, bóp nghẹn.
Đó chắc hẳn là hành động mà hầu như mọi cô gái nào yêu thật lòng như em cũng sẽ làm. Sẽ chẳng ai nghĩ suy gì nhiều khi níu kéo người mình yêu, sẽ không phải hốn hận vì đã để người quan trọng nhất trong cuộc đời mình một đi không bao giờ trở lại.
Đã bao lần em tự hỏi bản thân, sẽ phải đối diện với anh như thế nào nếu lỡ vô tình gặp nhau trên phố, trong một bữa tiệc, khi mà hai người trước kia từng thân thiết, giờ lại để những yêu thương vội bay theo gió mà vô tình chẳng muốn níu giữ.
Thế nhưng, giờ thì câu trả lời của em là, cuộc sống này yêu nhau còn không hết, hà cớ gì cứ phải hận thù, trốn tránh nhau. Đời người có là bao, mình sẽ còn gặp nhau được bao nhiêu nữa đâu mà phải lo cư xử như thế nào cho phải phép.
Phải chăng là do còn yêu thì bản thân mới phải sợ đối mặt với người mình từng cho là tất cả, nhưng sẽ thế nào nếu thời gian dần xóa mờ đi những vết thương lòng mình đã từng tưởng rằng chẳng bao giờ quên được.
Anh đi con đường anh chọn, em vẫn bước trên lối em đi, hai con đường, hai ngã rẽ không có nhau đi cùng, sao không chúc cho người kia hạnh phúc. Sở dĩ em nói ra được những lời này là bởi vì, em đã tha thứ cho anh, chẳng còn vì anh mà rơi lệ, chẳng còn nhớ nhung hay đau buồn vì anh, nghĩ tới anh, chỉ có những kỉ niệm đẹp hiện ra mà em cho rằng đó rằng đó là hồi ức, những hồi ức tuổi trẻ không bao giờ được lãng quên.
Thế nên, anh cũng sẽ như em chứ, chẳng ngượng ngùng, hay trốn tránh, nhìn em và mỉm cười như hai người bạn, được không anh....!
Hạnh Nq -
0 nhận xét:
Post a Comment