Kon Tum mùa này mưa nhiều lắm, mưa tí tách, mưa râm ran, mưa dai dẳng, vậy xin mưa, đừng mưa nữa được không?
Mưa có biết từng hạt mưa rơi xuống như ngàn mũi tên đâm xuyên vào trái tim em không? Em đau lắm mưa à! Anh ra đi, anh buông đôi bàn tay em, đi về một nơi xa đó. Anh ở nơi đó, em vẫn còn nơi đây. Em ước, khi anh buông tay em, em đã mong trời đổ cơn mưa, để anh thấy em yếu đuối, mỏng manh. Anh lại trở về bên em, như những lần trước đây. Vậy mà sao bây giờ, em vẫn đứng nơi này, xung quanh em là mưa dăng kín lối. Vậy mà anh đâu, anh ở đâu, sao anh để em một mình nơi đây. Em nhếch nhác, bẩn thỉu, mưa cứ rơi từng hạt, nặng trĩu, giăng trên đôi vai gầy. Đôi giầy dưới chân xũng nước, nặng trĩu, lê từng bước nặng nề. Tại sao vậy, trước đây em đâu có vậy, trước đây em không yếu đuối thế này đâu. Từ khi anh xuất hiện, anh đã thay đổi em, bây giờ em không còn sự tự lập trước kia, em cần dựa dẫn anh, em cần anh chăm sóc cho em, quan tâm em, yêu thương em. Anh, anh trả lại con người trước kia của em đi, trả lại em đi.
Tại sao vậy, tại sao em lại chịu nỗi đau khổ này chứ? Tại sao anh dạy em cách yêu mà anh không dạy em cách quên. Em ghét anh, ghét nhiều lắm. Nhưng. Em cũng yêu anh, yêu nhiều lắm. Em yêu anh nhiều hơn cả sự tự tôn của con gái, em yêu anh nhiều hơn yêu những thứ mới lạ trong cuộc sống. Đôi chân em đã dừng lại nhưng đôi mắt em vẫn hướng về phía anh. Vì chắc tình cảm này em còn vương vấn, vẫn còn muốn níu anh ở lại. Nhưng anh vẫn đi, vẫn bỏ em đi, để đi theo chị ấy. Chị ấy tốt hơn em, về mọi mặt. Trớ trêu anh nhỉ? Nếu ngày mai này là ánh sáng thì em xin được ở trong bóng tối, em chỉ muốn lặng nhìn anh hạnh phúc, vậy là đủ với em lắm rồi! Em chỉ xin, mưa ơi, mưa đừng rơi nữa. Trời đổ mưa, tim em đổ máu, mắt em đổ lệ đó mưa à! Xin mưa, đừng mưa nữa, để em gắng gượng, để em thấy em vẫn còn mạnh mẽ.
Sao không phải là ai mà phải là em chịu nỗi đau khổ này? Sao không phải là ai mà phải là em là người cố gắng níu giữ cuộc tình này. Sao không phải ai khác mà phải là em là người yêu anh không buông tay. Em sợ lắm, em sợ người ta không mang hạnh phúc đến cho anh. Em sợ lắm anh à, em sợ nhìn thấy anh buồn. Ở nơi đây, ở nơi đây có một con ngốc nó vẫn yêu anh. Nó vẫn chờ, nó vẫn đợi dù cho kết quả nước mắt lem. Anh nơi đó, em còn nơi này vậy em chờ hình bóng ai. Mà tại sao em phải chờ đợi, khi biết anh chẳng hề quay lại.
Nếu như được quay lại quá khứ, em ước mình chưa bao giờ gặp nhau để em không phải đau khổ thế này. Nhưng mà dù sao mọi chuyện đã xảy ra rồi. Thì em mong, anh sẽ được hạnh phúc bên người anh chọn. Còn em, em không sao đâu. Anh đừng bận tâm. Em chỉ mong, mưa đừng rơi, đừng làm nhòe mắt em thêm nữa. Em hứa khi mưa ngừng rơi, em sẽ cố gắng trở lại là em của trước đây, trở lại những ngày tháng chưa từng gặp anh. Dù biết là rất khó khăn. Nhưng em sẽ làm được!
Thu Thủy Nguyễn -
0 nhận xét:
Post a Comment