Sunday, November 23, 2014

Hoa vẫn nở, em sẽ quên và ngày mai lại bắt đầu

Truyện Online - Cuộc sống của cô, sẽ lại tốt đẹp thôi, bởi cô vẫn cứ phải sống tiếp cơ mà, vậy thì cớ sao không khiến cho cuộc sống của bản thân tốt đẹp nhất có thể cơ chứ? Và hoa sẽ nở, và cô sẽ quên, và ngày mai sẽ lại bắt đầu thôi!


***

Một ly café đặc.

Một cuốn tiểu thuyết dày.

Một chủ nhật se se lạnh đầu đông.

Một ngày buồn và chẳng có...tình yêu.

Cô loay hoay kéo chiếc ghế mây to đùng ra ngoài ban công, rồi đem chăn cuộn tròn trên ấy đọc tiểu thuyết. Ly café nóng tỏa một làn khói mỏng manh như sương sớm ngày mùa đông se lạnh. Có người từng nói với cô, đó là hơi thở của mùa đông, hơi thở của đất trời, hơi thở của tình yêu hòa vào hương café thơm nồng nàn, quyến rũ đến khó tả. Phải rồi, có người từng nói với cô như thế khi nhấp từng ngụm nhỏ ly café cô pha, để mãi xuýt xoa, mãi hít hà hương thơm quanh quẩn nơi đầu mũi, khi vị ngọt đằng sau cái đắng của café ngấm dần, ngấm dần, ngấm đến cả trái tim.

Cô đưa tay vuốt nhẹ mấy chiếc lá la đà của giàn hoa tigon nho nhỏ cuốn vòng quanh những mắt lưới sắt của ban công. Lá vẫn còn âm ẩm hơi sương, cái lạnh len lỏi từ đầu ngón tay truyền đi khiến cô rùng mình. Người ta yêu nhau, người ta tặng hoa hồng, hoa lan, tặng đủ thứ hoa mĩ miều, riêng cô nhận vài nhánh tigon xanh xanh, dài dài cuộn tròn trong một chậu đất xấu xí, thậm chí cố gắng lắm mới tạm gọi nó là cái chậu hoa. Thế mà nhành cây ấy cũng lớn, cũng vươn dài, vươn mãi, sắp phủ gần hết một nửa tấm lưới sắt trước mắt cô, để rồi bây giờ lại còn nhú thêm mấy nụ hoa trắng trắng, hồng hồng sắp bung ra đến nơi. Cái giống hoa tigon, nở gần như quanh năm, giữa mùa đông lạnh giá, hay mùa hè oi nồng, vẫn có thể ra hoa, mà hoa ra mỗi đợt lại thành từng chùm, từng chùm dày đặc nhìn đến thích mắt. Có người lớn lên dưới giàn hoa tigon hai sắc, để mỗi lần nhớ nhà, lại nhớ mãi sắc hồng rực rỡ, ngọt ngào xen lẫn màu trắng tinh khôi trên giàn hoa đầu cổng, nhớ mãi những nhành hoa rung rinh trong nắng, trong gió, cất bài ca không lời thân thương đến lạ kì.


Con mèo nhỏ nhà hàng xóm như thường lệ lại chạy sang, nằm ườn dưới giàn hoa của cô phơi nắng. Màu lông đen nhánh của nó như ẩn như hiện giữa sắc lá xanh xanh, cái đuôi ve vẩy lười biếng lật qua lật lại, tự chơi đùa cái bóng của chính nó. Thi thoảng, khi cô vươn tay vuốt vuốt tấm lưng mềm mại cong cong của nó, con mèo lại dụi dụi đáp lại vào tay cô, có vẻ thích thú lắm. Nhúm lông đen ấm ấm, mềm mềm, lại cứ rung rung, gừ gừ khiến cô bật cười thích thú.

Chuông điện thoại chợt reo vang, phá vỡ không khí yên lặng nãy giờ chỉ có cô và... mèo con. Là cô chủ nhà, chủ căn phòng cô đang ở.

- Alo, cô ạ, cháu nghe đây!

- Ừ, nay có đi làm không cháu? Chắc chủ nhật được nghỉ à?

- Vâng, cháu được nghỉ ạ. Mà, có chuyện gì thế cô?

- À, cô gọi để báo cho cháu, cuối năm nay con cô lấy vợ, chắc cô phải sửa sang lại căn nhà bên ấy một chút, để vợ chồng chúng nó sang bên ấy. Cháu thông cảm cho cô, đi tìm dần phòng khác nhé. Chắc sang tháng cô bắt đầu thuê thợ đến làm.

- Dạ, vậy ạ? Vâng, cháu hiểu rồi, để cháu xem tìm phòng mới thế nào ạ. Có gì cuối tháng hoặc muộn nhất là đầu tháng sau cháu chuyển đi cô nhé.

- Ừ, mà cô có đứa cháu, là kĩ sư thiết kế nội thất, cô nhờ nó sang làm giúp, nên phải sang đo đạc, xem xét nhà cửa. Nó bận lắm, nhưng cô nhờ mãi nó mới sắp xếp được một buổi. Chiều tối nó sang, cháu mở cửa cho nó vào xem nhà được không?

- Dạ, cũng được ạ.

- Ừ, vậy tốt rồi. Cám ơn cháu nhé. Thôi cháu nghỉ đi nhé.

- Vâng, cháu chào cô.

Cúp điện thoại, cô không biết nên khóc hay nên cười. Hình như lúc con người ta rơi vào bế tắc, thì một sự bế tắc mới lại sẵn sàng rơi từ trên trời xuống, đổ ập vào đầu họ đầy bất ngờ thì phải. Trong khi cả mấy tháng trời nay, cô quẩn quanh trong mớ chuyện tình cảm phức tạp, đầy rắc rối của bản thân, cô mất đi một mối quan hệ, cái mà người ta hay gọi là người yêu, mất đi một người đàn ông cô từng nghĩ rằng là tất cả cuộc sống của cô, và giờ đây cô lại còn phải đối mặt với nguy cơ vô gia cư, bị đá ra đường trong chưa đầy một tháng nữa. Ôi trời ơi! Thật đúng là...

Cô ngồi thừ người ngoài ban công. Những ngày tới, rồi sẽ vất vả đây! Lần đầu tiên trong một tháng qua, cô nhận ra rằng, không có chỗ đi về còn quan trọng hơn là không có người yêu. Bạn có thể không nhận tin nhắn chúc ngủ ngon mỗi tối, không nghe những câu yêu thương ngọt ngào, không có những buổi hẹn hò lãng mạn, không có cả một bờ vai dựa vào lúc mỏi mệt, nhưng bạn vẫn sống, như cô vẫn sống suốt thời gian qua đấy thôi. Cho dù chật vật, cho dù khổ đau, cho dù là gắng gượng bước tiếp, cho dù chông chênh mất phương hướng, thì vẫn là sống. Thế nhưng, không có một căn phòng, nơi bạn tạm gọi là nhà giữa thành phố nhộn nhịp, ồn ào lắm bon chen này lại là một vấn đề hoàn toàn khác biệt. Dẫu sao thì cô vẫn phải tìm cách, dẫu sao thì cô vẫn phải tiếp tục chống đỡ những ngày sau, dẫu sao thì cô, cũng phải cố gắng thôi... Mọi chuyện đã chẳng thể thay đổi, vậy thì ngày hôm nay của cô, có thế nào cũng chẳng thể khiến sự thật đổi thay. Nghĩ vậy, cô lại co mình tựa lên chiếc ghế mây êm ái, nhấm nháp ly café và mở sách tiếp tục đọc. Vì đời, thì vẫn cứ trôi, và cô, thì vẫn cứ phải sống thôi!

Chiều muộn, khi cô vừa ăn qua loa bữa tối và thủ tiêu vài thứ đồ đạc trong phòng cho gọn gàng thì tiếng chuông cửa đã vang lên dồn dập.

- Chào anh.

- Chào cô. Tôi sang đo đạc phòng để thiết kế giúp cô Hà. Chắc cô được báo trước rồi chứ?

- Vâng, mời anh vào.

Cô lách người tránh khỏi cửa cho anh ta vào trong, rồi tự động pha hai ly café, để trên bàn cho anh ta một ly, bưng một ly ra ngoài ban công ngồi. Hai con người xa lạ, làm những việc chẳng hề liên quan đến nhau, thì tốt nhất cô nên tránh ra một chỗ, cho khỏi phiền, và khỏi... ngại. Mới đầu tối, nhưng không khí đã lạnh hơn ban ngày rất nhiều. Tấm chăn len được cô cuốn vòng quanh như một cái kén khổng lồ, ánh đèn vàng từ cột đèn bên đường chiếu sang, hòa cả với ánh đèn neon trắng từ phòng cô hắt ra ngoài, tạo thành một thứ ánh sáng dìu dịu, nhẹ nhàng, hắt bóng những chiếc lá tigon rung rung như run rẩy giữa trời đông. Con mèo đen không biết đã ngồi dưới gốc cây từ bao giờ, đang liếm láp bộ lông mềm mại, mượt mà, nhìn thấy cô “meo” một tiếng. Cô với tay đổ một ít sữa ra chiếc bát nhựa con con đẩy về phía nó. Con mèo ngó quanh, rồi nhẩn nha liếm liếm bát sữa, để mặc cô vuốt ve nhẹ nhàng trên lưng.


***

Sau khi xem xét các phòng, lấy các số liệu cần thiết, anh bưng lên ly café chỉ còn âm ấm trên bàn nhấp một ngụm. Anh nhăn mày, thiếu chút nữa muốn phun ra. Thứ này, quả là... khó uống. Không biết có phải bị đòi lại phòng mà cô gái kia “chơi đểu” người vô tội là anh hay không nữa. Từ lúc vào nhà đến giờ, anh chưa thấy cô lần nào nữa. Hình như cô nàng ra ban công nằm. Tựa lưng vào cánh cửa gỗ, anh thấy cô cuộn tròn trên chiếc ghế mây, chăn cuộn đến tận cổ, chỉ thò mỗi bàn tay gầy gầy, xương xương ra ngoài vuốt ve bộ lông đen tuyền mềm mại của con mèo dưới chân và mắt vẫn chăm chú ngắm những chiếc lá xanh xanh của giàn hoa tigon trước mặt, hình như, cô còn nhẩm đếm mấy nụ hoa nho nhỏ trong tán lá, đôi mắt đơn giản như một đứa trẻ con, cũng... hay hay.

- Cô có nuôi mèo ư?

- Không, nó là mèo nhà hàng xóm.

- Ồ? Vậy cô thích hoa tigon?

- Cũng không, chỉ là, được tặng, thì trồng chơi thôi.

- Vậy, cô không thích café à?

- Cái này thì đúng. Mà, sao anh biết?

- Tôi đoán thôi, một người thích café chắc hẳn chẳng thể nào pha café theo cái vị... ừm... chẳng giống ai như thế.

- Khó uống đến thế ư?

Anh nhướn mày thay cho câu trả lời, thấy trong mắt cô hiện lên một thoáng mất mát, đau lòng kì lạ.

- Anh xong việc rồi ư?

- Xong rồi. Cám ơn cô.

- Cửa không khóa, lúc nào anh về chỉ cần đóng giùm tôi là được. Cám ơn.

Cô lại ngồi ngẩn người nhìn giàn hoa trước mắt, đôi mắt mông lung như phủ một lớp sương mờ. Khi con người ta ở trong những nồng nàn của yêu thương cháy bỏng, họ có thể cảm nhận tất cả bằng trái tim, chứ không chỉ là vị giác đơn thuần, bởi cái thứ cô vừa pha mời khách kia, cô đã pha cả trăm, cả ngàn lần, mà chẳng lần nào cô nếm thử, chỉ bởi cô thích đồ ngọt hơn. Cô không biết rằng, nó có mùi vị kì lạ đến thế, cô không biết rằng, ai đó uống chỉ bởi đó là do cô pha, cô không biết rằng, cô khiến người ta phải chịu đựng, và đến khi chẳng thể chịu được nữa, thì điều tất yếu, là phải rời xa thôi.

Cô nghe nói, hoa tigon là loài hoa tim vỡ, nó mang trong mình câu chuyện tình chia ly xa cách, nhưng cô vẫn cố trồng, bởi cô tin rằng, dẫu sao nó cũng là một câu chuyện tình đẹp đẽ cơ mà... Và hơn thế, cô biết có người đã tự tay làm cái chậu có một vệt nứt dài xấu xí kia khi đi Bát Tràng với cô mà cố giấu, dưới đáy chậu còn có tên của cô, có cả nốt tay vụng về tỉ mẩn người ấy để lại. Hay như cái thói quen uống cafe kia chẳng phải của cô, cô chỉ vô thức lặp lại hành động, tự pha rồi nhận ra chẳng có ai uống, và thế là cô đành "tự xử"... Có lẽ, tất cả đều muốn báo trước với cô rằng, cái kết đẹp mà cô mong muốn sẽ chẳng bao giờ đến, nỗi đau mà cô phải chịu, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra. Tình yêu của cô, thứ cô cố gắng gìn giữ, níu kéo, người cô cố gắng để yêu thương, đều không thực sự thuộc về cô. Như chậu cây không hoàn hảo, như loài hoa mang câu chuyện buồn thương, như những sở thích lệch tông, như những thói quen chỉ mình cô tưởng chừng là lãng mạn.

Những điều cô tin tưởng vụn vỡ ngay trước mắt cô khi người ấy ra đi, khi câu chia tay nhẹ nhàng làm lòng cô đau thắt. Lâu lắm rồi, kể từ khi chia tay, cô mới lại khóc khi nghĩ đến người ấy. Lúc trước, cô vẫn luôn nghĩ rằng, tình yêu của cô và người ấy còn tồn tại, họ chỉ tạm thời cho nhau khoảng trống, họ chỉ tạm thời chia xa, họ chỉ tạm thời không là của nhau, chỉ là... tạm thời thôi. Cô níu giữ, hoài tiếc những kỉ niệm, cô sống mãi với những ngày đã qua, cô sống mãi với quá khứ xưa cũ, cô khép lòng mình để tưởng nhớ một tình yêu, cô khép tim mình để dành chỗ cho người ấy. Cô không khóc, bởi cô còn hi vọng. Nhưng, hôm nay, vì một câu nói của một người xa lạ, vì một sự thật được bày ra trước mắt, mà cô hiểu, cô đã mất anh thật rồi!


***

Cả tuần sau, cô loanh quanh sắp xếp lại đồ đạc, đóng gói những thứ không hay dùng đến, rồi lang thang tìm phòng mới. Một mình, đi giữa đường phố đông đúc, ai cũng hối hả quay về, chỉ mình cô lang thang chẳng biết về đâu. Tìm kiếm, mỏi mệt, hi vọng, rồi thất vọng. Cô bỗng thèm cảm giác có người chờ đợi, thèm được ngồi cuộn tròn trên ban công quen thuộc, được vuốt ve bộ lông mềm mại của mèo con nhà hàng xóm, những việc đơn giản không tên ấy bỗng nhiên cô lại nhớ ghê gớm. Quay đầu xe, cô mua ít đồ ăn rồi quyết định về nhà. Một ngày lười biếng cũng chẳng thể khác đi được nhiều lắm, thôi thì cứ về rồi tính tiếp. Khi cô vừa xuống xe định mở cửa, thì một bóng đen lù lù ở đâu đi ra, làm cô giật mình sợ chết khiếp đánh rơi cả chùm chìa khóa.

- Xin lỗi, tôi làm cô sợ à?

- Không. Mà thực ra là có. Anh làm gì ở đây vậy?

- Tôi đến xem lại phòng một chút, để còn hướng dẫn thợ đến sửa.

- Sao cô Hà không báo tôi? Mà sao anh cũng không gọi tôi?

- Chắc cô ấy quên, cô có cho tôi số điện thoại của cô, nhưng tôi làm mất rồi, nên đành đứng đợi.

- Vậy à? Được rồi, để tôi mở cửa.

Cô vào nhà, đá gọn đôi giày cao gót vào góc, rồi bỏ đồ ăn ra đĩa trên bàn.

- Cô chưa ăn tối?

- Vâng, anh ăn chưa? Đợi tôi có lâu không vậy? Mà ngày khác qua không được sao?

- Tôi chưa ăn, cũng hơi bận, nên muốn đến ngay hôm nay, sợ không sắp được lịch.

- À, anh có muốn ăn một chút không? Cũng muộn rồi. Đừng ngại.

- Thực ra thì, tôi cũng định từ chối, nhưng cô nói đừng ngại, nên tôi không ngại nữa đâu. Cả ngày nay tôi ăn qua loa nên giờ hơi, à không, quá đói rồi.

Cô bật cười vì câu nói có vẻ thật, cũng có vẻ tếu táo của anh ta. Thật kì lạ, hình như cô đã cô đơn quá lâu, hay ngày hôm nay cô bỗng “thèm” được nói chuyện, cô thấy vui vì có người đợi mình, dù rằng đó là một người xa lạ, dù rằng anh ta đợi cô chỉ để được mở cửa vào xem phòng. Cô thấy bữa ăn toàn đồ mua sẵn như mọi ngày, nhưng có một người cùng ăn bỗng nhiên ngon miệng hẳn, cô thấy căn phòng có tiếng nói chuyện, càng giống một ngôi nhà hơn. Ăn xong, cô dọn dẹp một chút, định lôi cốc pha café, nhưng chợt nhớ tới lần trước anh ta nói vị café cô pha “kì lạ”, nên lại ngập ngừng cất đi.

- Để tôi, ít nhất thì món này tôi cũng biết làm.

- Ồ...

Anh ta nhận cốc thìa từ tay cô, rồi hí hoáy trong căn bếp nhỏ, chẳng mấy chốc mà hương café đã lan tỏa khắp phòng, ấm áp đến lạ kì. Cô ủ ly café trong tay, để mùi thơm lan dần quanh mũi, để hơi ấm chạy từ lòng bàn tay, chạy đến tận sâu trái tim, chạy đến một góc cô đơn lạnh lẽo trong tâm hồn. Đúng là mùi vị café anh pha khác hẳn với cái vị chẳng biết gọi là gì của cô. Hai người ngồi im lặng ngoài ban công, nhẩn nha nhấm nháp café, ngắm nhìn đường phố đã lên đèn bên dưới. Cô bỏ một ít thức ăn vào đĩa cho mèo con, chỉ một lát sau đã thấy nó nhảy qua, dụi dụi chân cô rồi nhanh chóng tiêu diệt mấy miếng thịt một cách ngon lành.

- Cũng dễ thương đấy chứ.

- Đương nhiên rồi, mèo hàng xóm của tôi mà.

- Có liên quan gì ư?

- Thì nó cũng như hàng xóm của tôi vậy, lại hay ăn đồ của tôi, coi như là một nửa mèo của tôi rồi, đương nhiên dễ thương, giống tôi vậy đó.

- Cô cũng tự tin ghê nhỉ.

- Đủ dùng thôi.

Anh ta lắc lắc đầu, bật cười có vẻ thích thú. Tiếng cười thoải mái, vang vang khắp phòng, tiếng cười cũng đã lâu cô không được nghe.

Ngoài kia, mấy nhánh tigon rung rinh trong gió, la đà la đà, như muốn sà xuống quanh cô, thấp thoáng còn thấy bóng hồng hồng trắng trắng của hoa ẩn hiện giữa ánh sáng dìu dịu nhẹ nhàng. Ồ, thì ra hoa cũng đã nở. Nó vẫn tiếp tục lớn lên, rồi ra hoa, rồi nở, rồi sẽ tàn, cho dù câu chuyện gắn với nó có buồn, có sầu, có bi thảm đến đâu, như cuộc sống của cô, rồi sẽ vẫn tiếp tục, dù cho quá khứ có ai, có việc gì, có đau khổ đến thế nào đi nữa. “Có những người đã từng đi qua cuộc đời ta. Ta vẫn nghĩ nếu thiếu họ ta sẽ không thể nào sống được, nhưng thực tế là họ đã đi, còn ta vẫn phải sống.” Ừ, cuộc sống của cô, sẽ lại tốt đẹp thôi, bởi cô vẫn cứ phải sống tiếp cơ mà, vậy thì cớ sao không khiến cho cuộc sống của bản thân tốt đẹp nhất có thể cơ chứ?

Và hoa sẽ nở, và cô sẽ quên, và ngày mai sẽ lại bắt đầu thôi!


***

Nhìn cô khe khẽ mỉm cười ngắm mấy nụ hoa bé xíu, anh cũng cảm thấy vui vẻ đến lạ kì. Ồ, thì ra cô gái ấy cũng biết cười, thì ra cô gái ấy cũng biết nói đùa, thì ra cô nàng cũng chẳng đỏng đảnh kiêu kì, lạnh lùng và khó hiểu như anh đã từng nghĩ. Nhưng, hình như, cô gái mâu thuẫn ấy đã đánh cắp trái tim anh mất rồi, bởi anh chẳng hiểu tại sao anh mới gặp cô có một lần, mà đi làm cả ngày mệt đến rã rời, anh vẫn cố tạt qua ngôi nhà ấy một lát, để thấy bóng cô nhỏ bé một mình trên ban công, chẳng làm gì cả, chỉ nhìn thôi, cũng thấy hạnh phúc đến lạ kì.

Ừ, chắc cô chẳng biết được, có một chàng trai đã cấp tốc phóng xe ngay đến đây khi được tan làm sớm, chỉ định bụng được mời cô đi ăn, nhưng kết quả là đứng đợi gần hai tiếng đồng hồ. Nhưng cuối cùng, họ cũng có một bữa tối đầy vui vẻ đấy thôi. Vậy thì, hãy cứ giữ điều ấy thành một bí mật đi, bí mật của một câu chuyện mới chẳng hạn!
Libra289

CHIA SẺ TÔI NHÉ
SOCIALIZE IT →
FOLLOW US →
SHARE IT →

0 nhận xét:

Post a Comment