Truyện Online - Khi nghĩ lại một thời đã qua, tuổi thanh xuân của tôi và những tình yêu lỡ, chợt mỉm cười. Ba mối tình dịu dàng có, êm ái có, ngọt ngào có, đau đớn có, gắn với ba chàng trai. Những chàng trai năm ấy, phải thật hạnh phúc nhé! Rồi em sẽ tìm thấy bầu trời của em! Em tin, sẽ sớm thôi!
***
Năm mười hai tuổi, tôi biết yêu.
Người chiếm lấy mối tình đầu tươi đẹp của tôi là anh chàng hàng xóm hơn tôi một tuổi, đẹp trai, da trắng, đá bóng siêu hay và ít nói mà cô bạn thân nhất của tôi thương thầm nhớ trộm.
Cuộc đời vốn rất éo le. Chúng tôi chia nhau kẹo bánh, búp bê, đồ hàng nhưng tình yêu thì khác. Có cái gì đó nằng nặng, đè nghẹt tim tôi. Cô bạn thân không hề hay biết. Tôi cố giữ cho riêng mình.
Khi mười hai tuổi bạn sẽ yêu như thế nào? Mỗi khi nghĩ đến những ngày xa xưa ấy, tôi luôn mỉm cười dịu dàng.
Cô bé mười hai tuổi là tôi ngày ấy hay đứng tần ngần thật lâu dưới gốc cây bàng để liếc qua bên nhà hàng xóm, xem “ chàng” học bài rồi thục mạng chạy về khi “chàng” bất chợt ngước lên. Tôi thường cố tình đi thật chậm mỗi khi đi học về gần đến cổng, để được nhìn thấy “chàng” phóng vèo xe đạp qua tôi, và ngoái đầu lại nháy mắt tinh nghịch. Cảm giác được nhìn thấy “chàng” sau lưng thật tuyệt. Nói thế nào nhỉ? Khi “chàng” nheo mắt, tôi như thấy cả trời sao. Ở trường, tôi thường viện cớ đi vệ sinh , lần nào ngang qua lớp “chàng” cũng cố tình ghé mắt vào cửa sổ. Thật lạ, lần nào “chàng” cũng đang gục xuống bàn ngủ gật. “Chàng” ngủ gật thật đáng yêu. Nhưng đứa con trai nào lớp tôi mà ngủ gật, tôi sẽ lấy sổ theo dõi ra, viết tên đứa ấy vào. Tôi là tổ trưởng. Tôi chúa ghét con trai ngủ gật trong lớp, trừ “chàng”.
Tôi luôn tỏ ra đáng yêu, dịu dàng trước mặt “chàng”. Thích nhất là cảm giác ngồi trước hiên nhà, reo hò vồn vã với đám con gái trong xóm khi “chàng” cùng mấy thằng nhóc đá banh trước bãi đất rộng.
Tình yêu ngọt ngào ấy kéo dài hơn một năm. Nghĩa là từng ấy thời gian tôi luôn dõi về phía “chàng” bằng ánh mắt ấm áp. Đầu năm “chàng” học lớp 8, nhà “chàng” chuyển đi. Chúng tôi bặt tin từ đó.
Mãi sau này, khi nhìn lại, tôi mới biết mối tình đầu mà tôi vẫn nghĩ ấy, rốt cuộc chỉ là những rung động đầu đời của một cô bé mới lớn đa cảm, xem quá nhiều phim Hàn nên mộng tưởng.
Cuối năm lớp 8, tôi bắt gặp một ánh mắt dịu dàng từ ô cửa sổ nhà dì tôi. Khoảnh khắc ấy, tim tôi đập nhẹ. Tiếng mưa rơi ngoài khung cửa. Khung cảnh thật lãng mạn. Tôi bỏ chạy về vì không kiềm được cảm xúc rộn rạo. Đó chính là tiếng sét ái tình người ta vẫn thường nói. Năm ấy, tôi mười bốn tuổi.
Chúng tôi vẫn thường lén nhìn nhau nơi gốc bàng trước con đường rẽ vào nhà tôi. Cậu ấy hay đứng một mình, đút tay vào túi quần, miệng lẩm nhẩm hát những bài tôi không nghe rõ. Sở dĩ tôi biết cậu ấy cũng lén nhìn tôi vì khi ngẩng mặt nhìn cậu ấy, tôi đều bắt gặp cậu ấy quay đi thật nhanh.
Chúng tôi trao nhau từng ánh mắt dịu dàng, nụ cười bẽn lẽn, ai cũng mắc cỡ không chịu đến gần, không dám nói chuyện cùng nhau. Cho đến ngày cuối hè, cậu ấy sang nhà tôi, ngại ngùng nhìn sâu vào mắt tôi, nói lời tạm biệt. Tôi đứng lặng rất lâu, trước khi cậu ấy về, tôi chạy vào trong, lấy giấy bút ra, mỉm cười:
- Cho mình địa chỉ nhé! Mình sẽ viết thư về.
Cậu ấy thoáng bất ngờ, nhưng vẫn cầm lấy, nắn nót viết. Khi cậu ấy đi khỏi cổng, khuất dần trong con hẻm nhỏ, tôi đứng lặng trước cửa sổ, mắt dán vào mảnh giấy có địa chỉ của cậu ấy.
Cả một năm học tiếp theo đó, chúng tôi thường xuyên viết thư cho nhau. Thời ấy, internet chưa phát triển, cũng chưa có tiệm nét, chúng tôi liên lạc qua những lá thư tay nối hai miền Trung- Nam.
Hè năm lớp 9, tôi cùng gia đình về quê. Việc đầu tiên tôi nghĩ đến, đó là đến nhà cậu ấy. Gặp lại nhau, cả hai ngại ngùng đứng thật xa, vài câu hỏi thăm. Mùa hè năm ấy, dù gặp nhau ngắn ngủi nhưng thật đáng nhớ.
Tình cảm tôi dành cho cậu ấy thật dịu dàng, mỗi lá thư đi chứa đựng cả trời thương nhớ.. Và những lá thư của cậu ấy, tuy chưa bao giờ nói “nhớ” tôi vẫn cảm nhận được, tình cảm chân thành mà cậu ấy dành cho tôi.
Cậu ấy là người đầu tiên khiến tôi xấu hổ vì chữ mình xấu. Cậu ấy là người đầu tiên khiến tôi thức dậy từ bốn giờ sáng để đi bộ dọc con đường thị trấn khi xung quanh còn ngái ngủ chỉ vì cậu ấy nói tôi hơi béo, cần phải tập thể thao. Cậu ấy là người đầu tiên khiến tôi bật khóc khi cậu ấy viết “You are my girlfiend”. Cậu ấy là người đầu tiên khiến tôi biết gìn giữ những lá thư như báu vật. Cậu ấy là người đầu tiên khiến tôi nhớ quay quắt cũng như thương đến vô ngần.
Năm tôi học 11, cậu ấy 12, những lá thư thưa dần. Cậu ấy dành thời gian cho những kì thi quan trọng của cuộc đời, tôi dành thời gian miệt mài với những cuốn sách lí luận văn học cho kì thi học sinh giỏi cấp huyện, cấp tỉnh. Cuối năm ấy, chúng tôi bặt tin nhau. Và tôi không thể ngờ, lá thư cuối cùng mà cậu ấy viết: “ mãi mãi, trong lòng S chỉ có N. N là người con gái duy nhất trong trái tim S!” cũng chính là lá thư cuối cùng trong đời mỗi chúng tôi. Lớp 12, ngụp lặn trong những kì thi, thư viện, tôi vẫn không ngừng hỏi thăm về cậu ấy, chỉ như “nước chảy qua cầu”. Ngày cầm trong tay học bổng và giấy chứng nhận giải nhì học sinh giỏi cấp tỉnh môn Văn, tôi bật khóc. Tôi nghĩ đến cậu ấy- chàng trai tôi yêu thương mất liên lạc. Những năm dài sau đó, chưa bao giờ tôi ngừng hỏi thăm về cậu ấy, cái tôi nhận được, chỉ là cái lắc đầu.
9 năm sau, tôi tìm thấy cậu ấy giữa những năm tháng dài gần như tuyệt vọng và tin rằng mất liên lạc mãi mãi - tất cả cũng nhờ Facebook. Ông trời một lần nữa thích trêu đùa, một tuần sau cậu ấy báo tin với tôi rằng cậu ấy sắp đi Sing. Mối tình đầu một thời hoa mộng của tôi rốt cuộc cũng rời xa tôi, như ngày xưa - đã từng.
Năm thứ hai của thời sinh viên. Tôi gặp anh tình cờ trong quán cafe gần trường Sư Phạm. Anh khi ấy hãy còn là chàng trai đeo kính, gầy tong nhưng khuôn mặt sáng bừng và vầng trán cao ưu tú. Anh yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên. Thời gian đầu, tôi rất ghét anh. Cảm giác mỗi buổi sáng nhận được tin nhắn chúc ngày mới yên bình, mỗi buổi trưa chúc ăn ngon, mỗi buổi tối chúc ngủ ngon khiến tôi phát bực. Tôi ghét anh ra mặt. Nhưng càng ghét anh lại càng đeo bám, càng yêu thương, quan tâm. Rồi một ngày, không thấy tin nhắn của anh nữa, tôi cảm thấy thiếu thiếu. Chợt nhận ra, mình đã quen với cảm giác được yêu thương, quan tâm. Chợt nhận ra mình đã yêu anh từ lúc nào không biết. Nhưng vẫn cứ giả vờ lạnh lùng.
Vào một ngày đông se lạnh, nơi bờ hồ, tôi thẹn thùng gật đầu khi anh thì thầm: “Anh yêu em! Làm người yêu anh nha!”. Chúng tôi bên nhau. Cùng trải qua những ngày nắng, đi qua những ngày mưa, không hề có hờn giận, trách móc. Anh trân trọng tôi, yêu thương tôi hơn cả bản thân mình. Tôi luôn nghĩ rằng, dù trời có sập, vẫn còn anh che chở, bảo bọc tôi. Hai năm bên nhau là những chuỗi ngày ngọt ngào. Tuy mối tình đầu của tôi không dành cho anh, nhưng tôi dành cho anh cả trái tim và tình yêu cháy bỏng của mình.
Vào một ngày, thế giới của tôi sụp đổ, bầu trời của tôi biến mất. Tôi cắn răng chịu đựng những tổn thương, mất mát. Không hề rơi một giọt nước mắt vào ban ngày, nhưng đêm nào gối cũng nhòe nước mắt. Hai năm trời sau đó, tôi sống trong nỗi ám ảnh day dứt: “Nếu ngày ấy tôi không vội buông tay anh mà giữ chặt lấy, cùng nhau cố gắng, liệu có khiến cả hai đau khổ như thế không? Liệu có thể khiến ba mẹ anh hồi tâm chuyển ý mà chấp nhận tôi không?”. Câu trả lời vẫn là không. Nếu quá khứ lặp lại, tôi vẫn chọn lựa như lúc trước: “Mình chia tay nha anh. Người yêu thì rất nhiều nhưng ba mẹ chỉ có một. Em không muốn làm khổ anh!”
Tôi trở nên lãnh đạm, thờ ơ với những người con trai theo đuổi mình. Tôi như cái bóng đi bên cuộc đời trôi chảy, cho đến khi anh lên xe hoa cùng với người con gái mà năm xưa ba mẹ anh nói với tôi rằng cô gái ấy môn đăng hộ đối và xứng với anh. Mỗi một cuộc tình qua đi, tình yêu dù đúng dù sai, tổn thương nhất vẫn chính là người con gái. Bạn đã nghe câu này chưa nhỉ? Hình như đó là lời một bài hát.
Thảng hoặc, tựa mình vào ô cửa, nhìn giá sách bên cạnh, tôi vẫn thường chạm tay vào cuốn sổ bìa đen. Kỉ vật thời yêu nhau anh tặng tôi năm tôi tròn 23 tuổi. Khi giở ra, mùi giấy cũ đượm nồng. Tôi từng ép vào đó một bông thạch thảo tím.
Trang đầu tiên của cuốn sổ anh viết: “Em yêu của anh! Sự nghiệp văn chương bắt đầu từ những điều nhỏ nhoi nhất. Anh không ước em sẽ trở thành nhà văn nổi tiếng, nhiều người biết tới. Anh chỉ ước em có thể viết nên những tác phẩm bằng tất cả trái tim mình, bằng tất cả rung động của một người cầm bút. Anh chỉ ước một điều như vậy thôi - cô bé của anh ạ! Nếu được làm cảm hứng cho em sáng tác thì đó là hạnh phúc khi anh yêu em!”. Mỗi lần chạm vào những dòng chứ ấy, mắt tôi đều đỏ hoe rồi từ khóe mắt, những giọt nóng hổi trong veo vỡ òa. Kí ức vẫn luôn là điều gì đó đau đớn.
Tôi nhớ rõ lúc ấy tôi thì thầm vào tai anh:
- Sẽ không bao giờ em viết về anh đâu!
- Vì sao? Anh tròn xoe đôi mắt sau cặp kính dày.
- Em không quen viết về người yêu, trừ khi...
- Trừ khi nào?
- Mình chia tay!
Anh ôm tôi vào lòng. Chúng tôi không thể ngờ rằng, sinh nhật năm tôi 24 tuổi, chúng tôi không còn bên cạnh nhau để cùng nhau viết tiếp câu chuyện tình...
Tôi giữ lại tất cả mọi thứ thuộc về anh: những cuốn sách anh mua, những chiếc áo sơ mi anh tặng vào dịp lễ, đĩa CD là ảnh tôi kèm bát hát Loving you êm ái ngày tình nhân hay con gấu bông Mimi... những gì thuộc về anh tôi gom lại, cất vào một góc nhỏ trong tim, thỉnh thoảng khi nghĩ về, thấy nhói nhói, thấy mình bất lực, thấy mình đau đáu và thảng thốt “4 năm rồi, anh còn nhớ tôi không?”.
Có một điều, khi nghĩ lại một thời đã qua, tuổi thanh xuân của tôi và những tình yêu lỡ, chợt mỉm cười. Ba mối tình dịu dàng có, êm ái có, ngọt ngào có, đau đớn có, gắn với ba chàng trai đều cùng một cái tên: Sơn! Có lẽ không ai tin vào sự thật, làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy.
Vâng! Giống như định mệnh.
Sơn là núi. Tôi là trăng. Núi và Trăng chỉ gần khi đêm xuống. Nghĩa là tôi sẽ gần họ trong những giấc mơ.
Những chàng trai năm ấy, phải thật hạnh phúc nhé! Rồi em sẽ tìm thấy bầu trời của em! Em tin, sẽ sớm thôi!
Như Nguyệt
0 nhận xét:
Post a Comment