Truyện Online - Bất hạnh trong tình yêu là bạn biết mọi điều về người ấy, nhưng anh ta lại chẳng hề biết bạn là ai. Đau thương trong tình yêu không phải sự chia xa mà là mãi mãi chẳng thể nào nói lên lời thương. Và, có một sự thật rằng khi yêu ai đó, thật khó để có thể nghĩ xấu về người ấy dù trong lòng rất muốn.
***
Ngày hôm ấy trời se lạnh.
Bầu trời mang nét âm u đặc trưng của những ngày đông lạnh giá.
Cô mang chiếc cặp nhỏ len lén trèo qua bức tường rào chỉa những song sắt lạnh lẽo rỉ sét lên nền trời ảm đạm. Hít sâu bầu không khí mát lành hơn 4 năm không gặp, cô đưa mắt nhìn những cánh chim nhạn lảo đảo trên không trung. Có điều gì đó mất mát xâm chiếm cõi lòng khi quang cảnh ngôi trường cũ đã thay đổi rất nhiều. Ngày học ở đây nào đã có hàng rào bao quanh, cũng không có tòa nhà 2 tầng sừng sững che khuất con đường nhỏ lên núi. Nền sân chưa được tráng bê tông khô khan như lúc này. Những tán bàng dường như cao hơn, xòe cánh tay khẳng khiu gầy rộc níu lấy vài chiếc lá cuối cùng chấp chới như bất kì lúc nào cũng có thể rụng xuống.
Thả bước chân khẽ khàng hết mức, cô sợ sự yên tĩnh nơi đây sẽ bị phá vỡ bởi sự xuất hiện đường đột của mình. Cô ôm lấy gốc cây xà cừ nọ, nơi ấy, lần đầu tiên cô thấy cậu. Gốc xà cừ giờ phình to hơn xưa, một vòng tay ôm không xuể, thân cây chi chít những vết rạch ghi lại kỉ niệm của bao lớp học trò đi qua. Mưa nắng không làm mất đi những dấu khắc ấy mà phủ một gam màu khắc khoải cho chúng, gam màu gợi nhớ những gì trong trẻo thơ ngây nhất tuổi khăn quàng đỏ.
Cô chạm tay vào cánh cửa cũ kĩ phai ố, chiếc bảng hiệu ghi tên lớp đã mờ hẳn đi, tróc một lỗ to như miệng chiếc bát ăn cơm, bụi xi măng lờ mờ qua tấm lưới mạng nhện chăng. 9A. Thế là đã 4 năm.
Gốc xà cừ già sau lớp học vẫn còn, cành lá nghiêng ngả như vừa qua một trận bão lớn. Dãy nhà xe đã bị bỏ đi. Hoa, cỏ dại mọc tràn lên hành lang. Tán lá xanh mướt rì rào trong gió như reo vui khi gặp lại cố nhân.
- Mày có nhớ tao sao?
Cô thì thầm. Không có tiếng trả lời. Một chiếc lá đậu nhẹ xuống bên chân. Nét chữ tím nghiêng nghiêng trên tờ giấy trắng bị nước mưa vương đêm qua nằm ọp lại, ẩm ướt. Hình như một bài kiểm tra. Cô nhặt tờ giấy lên, vuốt phẳng, đặt lên nền hành lang. Cầm chiếc lá, dựa đầu vào lưng lớp học cũ, mắt đưa lên đúng tầm hai gang tay. Nơi ấy một khóm lá quây thành hình tròn lẳng lặng nằm im như chưa bao giờ biết thế sự đổi dời ra sao.
- Tao cứ ngỡ sẽ không còn!
Cô hướng ánh nhìn chăm chú về phía vòng cung gần giống tổ chim ấy. Những đoạn phim kỉ niệm lại ùa về trong làn gió chiều xao xác.
Cậu ưa sự yên tĩnh. Sau những giờ học đòi hỏi huy động nhiều sự tập trung, giữa lúc bạn bè ồn ào náo nhiệt, cậu lặng lẽ ra ngoài, tựa mình vào bức tường vàng úa, nhắm mắt thư giãn. Tiếng lá rơi, tiếng gió thổi, khúc nhạc thánh thót của chú chim nào đấy... tất cả dường như đối lập hẳn với sự ồn ã bên trong kia.
Có một lần cậu gấp chiếc máy bay giấy phóng nó lên cao. Cô nhìn chiếc máy bay cứ bay cao, bay cao mãi, cuối cùng trở thành một chấm nhỏ mất hút trên lùm cây cao ngất. Cậu mỉm cười quay bước đi. Cô dõi theo bóng lưng cậu đi ngày một xa, nhìn lại lùm cây có chiếc máy bay trắng nhỏ xíu mắc lại, mím môi.
Cuối giờ, cô nán lại sau cùng, thân hình bé gầy loạng choạng gắng sức nâng chiếc sào dài lên lùm cây kia. Chiếc sào năng hơn sức lực thân thể, cô phải vất vả xoay xoay chỉnh chỉnh mãi mới đưa ngọn sào lên đúng tầm. Một lần chọc không đúng, chiếc sào nghiêng đi, thân mình cô cũng nghiêng theo. Cứ thế, nâng nâng, kéo kéo, rơi rớt mãi chiếc máy bay mới chịu rời khỏi mấu cành mắc ngang, nhẹ rơi xuống cách đó không xa. Cô mừng rỡ, chạy ngay đến nhặt vật nhỏ xinh đó lên, áp lên ngực ngượng ngùng. Mồ hôi tuôn ướt áo, miệng nở nụ cười chói lọi.
Năm ấy cô 5 tuổi.
- Bên này! Bên này!
- Không, sang trái!
- Chắn bóng tốt!
- Đập mạnh vào, đúng rồi!
...
Có tiếng người phía bên kia bức tường bao quanh trường. Từ đây nếu đứng lên có thể nhìn thấy thấp thoáng sân bóng bên kia đường.
Cô vẫn nhớ.
Cô đứng dậy, phủi cát bám trên quần áo. Phóng tầm mắt ra xa, qua bức tường rào, qua con đường cỏ dại mọc lúp xúp, qua chiếc cổng Trung tâm.
- Ra là một nhóm đang chơi bóng chuyền.
Cô nghĩ thầm và chợt nghĩ không biết có cậu trong đấy không. Nhà cậu gần đây, cậu cũng là một tuyển thủ tuyệt vời của trường năm xưa. Cô vỗ đầu mình, lắc lắc đuôi gà cố gạt ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Nhưng chơi cũng hay thật, phản công dữ dội, phòng thủ chắc chắn, vài cú Hartrick ăn điểm nhanh chóng thực sự làm cô cảm thấy hứng thú. Bỗng cô dừng lại trên một mái đầu, chiếc áo số 8 vàng rực lay động theo mỗi cử động. Bóng lưng ấy mới thân quen làm sao. Bóng lưng ấy là thứ nhiều lần làm cô mất ngủ trong những đêm làm Sv xa nhà. Bóng lưng ấy nhiều lần làm cô hẫng hụt khi vô tình bắt gặp trên phố rồi vội vã đuổi theo.
Cô không thể dời ánh mắt mình khỏi bóng lưng ấy. Cô muốn nhìn thấy mặt người đó. Không biết có phải không, hay cũng lại chỉ một sự tình cờ giống với người mà cô vẫn mong đợi? Cô không biết, cảm giác tim mình nảy lên những nhịp đập gấp gáp, trông đợi. Thê rồi giây phút người ấy quay lại với nụ cười rạng rỡ trên môi, cô thấy mình như ngừng thở, nụ cười ấy vẫn rạng rỡ như nhiều năm về trước, dường như thời gian có trôi qua với bao biến cố thì nụ cười ấy vẫn luôn hiền hòa và dịu dàng như vậy.
Là cậu.
Cô dõi mắt nhìn theo mỗi động tác của cậu, lòng mừng thầm. Nỗi vui sướng âm thầm len lỏi khắp tâm hồn như mảnh đất khô cằn chợt một chiều bất ngờ đón nhận cơn mưa rào tưới tắm mọi vật trong sự mát lành đơn giản mà quý giá.
Tàn cuộc chơi, nhóm bạn cười nói đi về. Cô cứ đứng nhìn mãi theo bóng áo vàng như rất nhiều năm về trước, mãi đến khi nó mất hút sau khúc ngoặt lùm xùm bóng tre cao vút.
Cô cười suốt chặng đường từ trường cũ về nhà. Niềm vui nhỏ bé rạo rực trong lồng ngực như chú chim non háo hức với mọi sự xung quanh lần đầu mở mắt.
Hôm sau, cô lại ra khoảng sân sau ấy.
Trong lúc chờ đợi một kì tích xảy ra như ngày hôm qua, cô đứng ngồi không yên. Đi đi lại lại, sốt ruột nhìn đồng hồ đếm từng phút trôi qua để lại vô tình thấy cậu. Cô lấy ngòi chiếc bút chì cũ kĩ lăn ở góc tường viết tên cậu lên nơi mà cô hay tựa lưng vào. “HN ngu ngốc”. Dòng chữ nhỏ, thật nhỏ mà nếu không chú ý sẽ không phát hiện ra.
Hôm ấy cậu không đến.
Hôm sau.
Hôm sau.
Hôm sau nữa.
Không ai chơi bóng ở đó cả.
Bóng áo vàng biệt tích.
Cô cắn môi, nỗi lo lắng dần thay vào khấp khởi chờ đợi. Một lần lại một lần bật khóc vì sự trông mong chìm nghỉm dưới đáy vực như chính bóng tối của vũ trụ dần buông xuống ngôi trường. Cô dùng áo chà chà dòng chữ mấy hôm trước vừa nắn nót viết, dùng lực mạnh đến mức tà áo tiếp xúc với bức tường bị rách một mảng to. Khóe mắt ướt nhèm. Cô tức giận trèo ra cổng trường, đi được quãng ngắn đột nhiên chạy ngược trở lại. Cầm chiếc ngòi chì hung hăng viết mấy chữ:” HN ngu ngốc!” rồi chạy đi.
Nhà nhà đã bắt đầu lên đèn. Ánh sáng ấm áp từ căn nhà tỏa ra bao giờ cũng làm người ta muốn trở về mỗi khi chơi vơi trong nỗi cô đơn tuyệt vọng.
Cô rất nhớ cậu.
Những ngày giáp Tết, đám học sinh nghỉ học cô mới lén lút vào trường được. Sau này thế nào đây, làm sao thấy được cậu khi mà cô và cậu cứ qua mỗi dịp nghỉ Tết, nghỉ Hè lại phải quay về nơi mà họ đang theo học- 2 miền Nam – Bắc cách biệt quá xa.
Sau này, khi cậu ra trường, ổn định công việc; làm thế nào cô biết chút ít tin tức nhỏ nhoi của cậu? Làm thế nào biết cậu sống có tốt không?
Phải. Sẽ không còn được vô tình bắt gặp cậu như thế này nữa. Ắt hẳn, cậu cũng sẽ chẳng còn nhớ cô là ai.
Và rồi, bí mật nhỏ ấy rồi cũng sẽ chôn vùi theo dòng thời gian chảy trôi.
Một bí mật mà mãi mãi cậu chẳng bao giờ biết đến.
Năm ấy, trong một chiều mưa rơi lất phất, dưới mái hiên lớp học ngày xưa cũ, cô đã nhìn về cậu như thế đó.
Di An
P/s: Cho lần cuối cùng tớ viết về cậu, TK.
0 nhận xét:
Post a Comment