Một lúc sau cửa phòng bật mở, Tuấn bước vào, theo sau là Nga - cô bạn gái của Linh, mặc mỗi chiếc quần lót và tóc tai rối bời.
Cô không thể ngờ "lần đầu tiên" của mình đã bị dính vào cái trò vui bệnh hoạn của đám người này (Ảnh minh họa)
- Có chuyện gì thế em? - Tuấn hỏi Thư bằng một giọng điệu hết sức bình thản.
- Chuyện gì đang xảy ra thế này? - Thư bàng hoàng khi thấy thái độ hờ hững của Tuấn. Cô đẩy Linh ra và lần mò tìm quần áo.
Tuấn không trả lời cô nhưng Nga từ phía sau đang tựa mình vào cửa phòng trề môi lên tiếng:
- Có gì đâu bạn. Anh Tuấn ngủ với tớ, còn “chồng” tớ "yêu" bạn. Chỉ là một sự trao đổi cho cuộc vui thêm hứng thú thôi mà.
Đầu óc Thư quay cuồng, cô không thể ngờ "lần đầu tiên" của mình đã bị dính vào cái trò vui bệnh hoạn của đám người này. Thư nhìn Tuấn với ánh mắt đầy oán hận, cô không tin nổi người mà cô yêu lại đối xử với mình như vậy.
- Tuấn…anh là đồ khốn nạn! – Thư thét lên trong đau đớn và tủi nhục.
Một cái tát mạnh khiến Thư ngã xuống sàn nhà.
- Cô có biết vì sao không? Mới đầu tôi cũng chưa định để cô tham gia vào cái trò này đâu. Nhưng cô ngủ với tôi mà lại gọi tên thằng khác là sao? Hoàng là thằng nào? Bồ cũ của cô à?
Những câu hỏi dồn dập của Tuấn làm Thư hoảng hốt. Không biết phải nói gì, cô vùng bỏ chạy. Sau lưng vẫn còn tiếng cằn nhằn của Linh:
- Mẹ kiếp, tao còn chưa xong. Lần sau mày mang con nào đến, nhớ đả thông tư tưởng trước cho nó nhé, mất cả vui.
***
Người lái xe liếc qua gương chiếu hậu nhìn vị khách trẻ tuổi mang bộ mặt đầy suy tư. Từ lúc lên xe ở sân bay, anh ta chưa hé răng lấy nửa lời.
- Anh về đâu ạ?
- Bệnh viện Bạch Mai. Làm ơn đi nhanh một chút.
Vị khách có vẻ mệt mỏi và dường như không muốn tiếp chuyện. Đáp lời người tài xế xong, anh lại tiếp tục chìm vào dòng suy tưởng của mình.
Đêm hôm qua, gần bốn giờ sáng, điện thoại của Hoàng đổ chuông ầm ĩ khiến anh giật mình tỉnh dậy với tâm trạng bực bội. Dạo này anh vốn đã khó ngủ. Không biết kẻ nào nửa đêm gà gáy phá đám. Lấn cấn một lúc, Hoàng cũng bắt máy. Đầu dây bên kia là một giọng đàn ông xa lạ.
- Xin lỗi, anh có phải là anh trai của cô Vũ Thị Kim Thư không?
Sau vài giây im lặng mới có tiếng trả lời vội vàng của Hoàng.
- Vâng, đúng rồi. Có chuyện gì không anh?
- Anh bình tĩnh nghe tôi nói nhé. Em gái anh hiện đang ở trong viện…
Ba tiếng sau, Hoàng đã có mặt ở sân bay Điện Biên Phủ để lên chuyến bay sớm nhất trong ngày về Hà Nội. Tuy là Phó giám đốc Ban Điều hành, lại đang trong giai đoạn thi công nước rút cho kịp tiến độ nhưng linh cảm báo cho Hoàng biết có chuyện gì đó không hay đã xảy ra với Thư, dù người đàn ông đó nói cô chỉ bị xây xước nhẹ.
Thì ra ông ta chính là người đã bị Thư nhảy bổ vào đầu xe khi đang lưu thông trên đường – theo cách nói của ông ta là như vậy. Có lẽ ông ta kiểm tra điện thoại của Thư và thấy số máy anh.
Hoàng cũng chẳng có tâm trí để nghe ông ta giải thích nhiều. Anh lập tức gọi điện cho Hằng - cô bạn ở cùng với Thư để cô bé vào viện chăm sóc cho Thư. Sau đó anh nhanh chóng xin phép sếp, làm thủ tục bàn giao công việc rồi chạy xe ra thành phố.
Hoàng Linh cảm có chuyện gì đó không hay đã xảy ra với Thư (Ảnh minh họa)
Chiếc taxi phóng nhanh trên đường cao tốc Thăng Long – Nội Bài. Cảnh vật hai bên đường cứ mờ ảo trong mắt Hoàng. Trước đây, mỗi lần đi về qua đoạn đường này, anh thường có sở thích ngắm các tấm biển quảng cáo dọc hai bên đường. Nhưng hôm nay đối với anh chúng cũng chằng khác gì những mảng sáng tối lướt nhẹ qua trí óc.
Hằng vừa điện cho anh. Cô bé nói Thư đã tỉnh nhưng không chịu nói chuyện. Điều đó càng khiến cho Hoàng tin vào linh cảm của mình là đúng, quãng đường bốn mươi cây số trở nên dài vô tận.
Đẩy cửa phòng cấp cứu, Hoàng bước vào và nhìn bao quát căn phòng. Một căn phòng khoảng hơn bốn mươi mét vuông với gần hai chục giường bệnh kê san sát nhau. Kia rồi, cô bé Hằng ở phía cuối phòng đang vẫy anh.
Hình ảnh một cô gái tiều tụy cứ rõ nét dần theo mỗi bước chân của Hoàng. Thư nằm đó, hai mắt nhắm nghiền. Anh có thể cảm nhận được sự đau đớn vẫn còn hiển hiện trên gương mặt lem luốc vì những giọt nước mắt đã khô. Còn đâu bóng dáng một cô bé hồn nhiên, yêu đời mà anh từng biết?
- Nó vừa chợp mắt được một lúc anh ạ!
Hằng kể lại chi tiết cho Hoàng về tình hình của Thư từ khi cô đến tới giờ. Đầu giờ sáng, Thư đã tỉnh dậy. Thư bảo Hằng để người đàn ông đưa cô vào viện về vì ông ta không có lỗi và cảm ơn người đàn ông tốt bụng đó. Sau đó Hằng có hỏi thăm Thư nhưng cô chỉ khóc, nhất quyết không chịu mở miệng.
Ba mươi phút sau, tại phòng khám của bác sỹ Huy - người trực tiếp khám bệnh cho Thư, sau một lúc chăm chú viết gì đó, cuối cùng ông cũng dừng lại. Nhìn người trẻ tuổi ngồi trước mặt mình một chút, ông chậm rãi hỏi:
- Anh là anh trai của bệnh nhân Thư vào cấp cứu đêm qua à?
- Vâng, thưa bác sỹ.
- Thế này nhé. Cơ thể của cô bé không gặp vấn đề gì nghiêm trọng. Chỉ bị một vài chấn thương nhẹ, bôi thuốc vài hôm là sẽ khỏi. Tuy nhiên... - Vị bác sĩ hơi ngập ngừng - Biểu hiện tinh thần của cô bé rất hoảng loạn. Cộng thêm một vài dấu hiệu cho thấy có vẻ như cô bé đã bị xâm hại tình dục…
Hoàng choáng váng khi nghe bác sỹ nói. Anh biết là sẽ có chuyện xảy ra với Thư nhưng không nghĩ vấn đề lại nghiêm trọng đến mức đấy. Nó giống như một đòn mạnh giáng vào sự kiên cường của một thằng đàn ông trong anh.
Khi Thư có người yêu, Hoàng đã mường tượng mọi việc có thể xảy ra. Anh đã cố tự an ủi mình, ở cái thời buổi này, yêu nhau và quan hệ tình dục là chuyện hết sức bình thường. Mặc dù vậy, khi nghe bác sỹ nói những lời này vẫn khiến cho anh cảm thấy đau đớn. Nhưng theo lời vị bác sỹ suy đoán, hình như Thư không tự nguyện trong chuyện này.
- Anh có muốn chúng tôi làm xét nghiệm chi tiết để lấy chứng cứ báo công an không? - Vị bác sỹ kiên nhẫn lặp lại câu hỏi với Hoàng lần thứ hai.
- Dạ, cảm ơn bác sỹ. Tôi sẽ nói chuyện với em gái mình rồi đưa ra quyết định sau. Chào bác sỹ!
Quay trở về phòng bệnh nhân, bước chân Hoàng nặng trĩu, trong đầu ngổn ngang với những suy tưởng. Sau khi liên kết một vài dữ liệu có được, anh đã mơ hồ nhận ra được mấu chốt của sự việc.
Hoàng tự hứa với lòng sẽ làm rõ chuyện này. Anh không muốn hỏi Thư, vì anh biết Thư sẽ không nói. Vả lại anh không muốn khơi gợi nỗi đau mà cô vừa trải qua. Việc đầu tiên anh cần làm bây giờ là an ủi cô, giúp cô nhanh chóng quên đi chuyện này. Sau đó, anh sẽ đi tìm kẻ đã hãm hại người con gái mà anh yêu thương, trả thù hắn đau đớn gấp bội.
0 nhận xét:
Post a Comment