Friday, January 23, 2015

Mái Tóc

Tác giả: Ngô Giang Thanh Thụy


Tôi lên thư viện vào buổi trưa . Có lẽ vì mới vào năm học được vài tuần, bài vở ít nên thư viện vắng teo . Rải rác, chỉ vài người ngồi học. Hè vừa rồi, người ta có dịp tu bổ sửa sang, sắp xếp lại bàn ghế lại nên tôi khó lòng mà tìm ra được chổ của anh và tôi ngày xưa .
Gọi là "ngày xưa" như thế, chứ thật ra thì có xa xôi gì đâu . Ba tháng hè. Cũng là ba tháng tôi và anh chia tay . Nói "chia tay" thì quá đáng bởi vì tôi biết chắc rằng ra trường anh vẫn ở lại thành phố này làm việc. Và biết đâu trong một lần tình cờ nào đó tôi sẽ gặp lại anh, trên đường phố chẳng hạn.
Cái góc ngày trước không còn. Bây giờ là một tủ sách. Tôi lặng lẽ ngồi vào một cái ghế trống trong hàng loạt ghế trống. Những cái quạt trần quay lờ đờ trên đầu trông buồn bã làm sao . Nó như nhịp sống của tôi từ ngày anh không còn chung bước.
Tôi quen anh ở đây, trong một tình huống thật buồn cười . Năm đầu tiên làm sinh viên, tôi đã ý thức được việc học hành là quan trọng. Học, chơi đàng hoàng đâu ra đó. "Học tới nơi, chơi tới bến" là vậy . Những lúc rãnh rỗi tôi lên thư viện Tổng Hợp để nghiên cứu thêm. Tôi mang tất cả những ngổ ngáo tinh nghịch, tính hiếu thắng và chút ít tự hào của thời phổ thông vào đại học. Bạn bè cùng lớp và những người ở trong thư viện này đã quen thuộc hình ảnh của tôi . Một con bé hớt tóc tém cao như con trai phô cái trán dô bướng bỉnh. Cái mặt lúc nào cũng kênh kênh như xem thường thiên hạ . Mới đầu mọi người nhìn tôi khó chịu, nhưng sau đó thì bình thường. Có lẽ họ nghĩ rằng: "Kệ nó chẳng là cái thá gì đâu". Anh cũng là người ban đầu nhìn tôi với cái kiểu như vậy . Dĩ nhiên là sau này tôi mới biết hồi đó anh đã ghét tôi như thế nào . Nhưng ông bà bảo "Ghét của nào trời trao của đó". Cuối cùng tôi và anh yêu nhau . Chuyện có đáng ngạc nhiên không ?
Chuyện là như thế này . Hôm đó sau khi nhồi nhét quyển văn phạm Anh Ngữ của Lê Bá Kông mệt nhoài đầu, tôi quay sang đọc truyện cười cho thư giãn. Đọc đến truyện anh nhà quê cả đời không biết đến tấm gương là gì. Một lần anh ta lên tỉnh qua hàng gương và kêu rú lên "Bố!" Tôi bật cười một cách khoái chí. Gã con trai ngồi đối diện với tôi lập tức cau cau có có. Hắn lấy tay gõ gõ lên bàn một cách trịch thượng. Chả biết hắn muốn nhắc nhở hay cảnh cáo tôi ? Tôi vội vàng im bặt. Dù gì cũng quá xá quê ! Nhưng nhìn cái mặt quạu cọ của gã bốn mắt này, tôi đâm bướng. Tôi nhìn thẳng vào mắt gã với vẻ thách thức:
- Gõ cái gì ? Truyện cười đọc phải cười chứ đọc mà khóc ai mua ?
Có lẽ mặt tôi lúc đó đằng đằng sát khí, trông dữ dằn quá nên gã thoái lui, vội dịu ngay nét mặt, nhỏ nhẹ nói:
- Đây là thư viện cô bạn. Muốn cười tự nhiên thì xin mượn về nhà tha hồ mà cười . Còn ở đây phải tôn trọng người khác.
Ái cha, lần đầu tiên có kẻ sửa lưng tôi . Hóa ra nãy giờ tôi có hành vi quấy rối nơi công cộng ! Nghe gã nói tôi đỏ mặt tía tai . Còn gã thì dường như thấy rằng đã hạ được tôi bằng một chiêu đau hơn bò đá nên khoái chí ra mặt. Nhìn cái vẻ hí hửng của gã tôi không chịu được, thế là tôi ôm tập đi xuống phòng "tạp chí" đọc báo cho đỡ quê và tức.
Những ngày cuối mùa mưa, Sài Gòn chiều tối xuống rất nhanh. Bên ngoài lất phất mưa . Tôi ra về nhưng trong bụng vẫn còn ấm ức vụ scandal hồi nãy . Ra bãi đậu xe, tôi chợt khựng lại . Ô hay, cái gã bốn mắt trời đánh thánh đâm này làm gì mà đứng xớ rớ bên chiếc xe của tôi . Hay là muốn trả thù cái thói chanh chua của tôi ? Rõ là "cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng" mà.
Được rồi, xem hắn giở trò gìchứ. Tôi hùng dũng tiến lại . Hóa ra là xe hắn vô tình để bên cạnh xe tôi . Nhìn thấy tôi, hắn cười cười cầu tài . Thấy ghét. Không thèm nói một lời, tôi lui xe và lấy hết sức đạp máy . Nhưng chiếc xe vẫn đứng trơ trơ, chẳng thèm lên tiếng. Tôi nóng nảy đạp máy lại . Vẫn không nổ. Một lần, hai lần, lần nữa ... lần nữa . Mồ hôi bắt đầu nhỏ giọt trên trán. Gã bốn mắt nhìn tôi ái ngại và hắn gạt chân chống chiếc xe mới toanh của gã, tiến lại chiếc xe cà khổ của tôi:
- Để tôi giúp bạn.
Hắn leo lên xe đạp xành xạch. Chiếc xe vẫn trơ lì. Hắn đưa tay đẩy gọng kính cười và lẩm bẩm:
- Xe này giống chủ quá !
Tôi nghe mà sôi máu, giận dỗi nắm cổ xe:
- Anh không sửa thì thôi, tôi nhờ người khác. Đừng nói xỏ nói xiên.
Hắn lại cười:
- Đừng nóng nhỏ, con gái mà nhăn mặt trông xấu lắm.
Tôi tức nghẹn họng. Còn gã thì xuống xe loay hoay tháo gỡ, lau chùi budi . Những thứ mà tôi chẳng biết nó là gì ? Một lúc sau chiếc xe giở chứng mới chịu nổ máy . Mồi hôi ướt đẫm lưng áo gã. Hai tay thì lấm lem dầu mỡ. Tôi quên ngay chuyện hồi trưa, lấy trong cặp ra chiếc khăn mùi soa nhỏ nhẹ nói:
- Anh lau tay đi . Không có anh tôi không biết phải làm sao . Cám ơn nha !
Anh ta nhìn đôi tay một cách ngần ngừ rồi nhìn sang chiếc khăn trắng của tôi lắc đầu:
- Thôi, không sao đâu . Dơ khăn của bạn hết. Tôi là Quân, còn gọi là Quân cận. Bye nha, chúc đi an toàn.
Anh ta rồ ga, chiếc xe lao vút về phía trước. Ở lại với tôi chỉ là một vài sợi khói mỏng manh. Tự dưng tôi cảm thấy xốn xang. Tôi lên xe chạy chầm chậm về phía Bạch Đằng. Tôi muốn mình có sự quân bình. Nhưng dọc đường đôi mắt kính của Quân và kiểu phớt tỉnh Ăng lê của anh ta vẫn ám ảnh tôi . Đường Nguyễn Huệ vào buổi tối bình yên với những ngọn đèn ấm áp, người qua lại xôn xao . Còn tôi hình như đã có một cái gì đổi khác.
Bắt đầu từ hôm ấy, tôi đi thư viện thường xuyên hơn. Và lần nào cũng vậy, tôi đều thấy Quân vẫn ngồi chổ cũ, nhìn tôi mỉm cười chào . Những lần như vậy, vẻ ngông nghênh thường ngày của tôi trốn đi đâu mất, chỉ còn trái tim tội nghiệp đập loạn xạ . Rất là con gái, tôi tìm cho mình một nơi khác, xa hẳn chổ Quân ngồi . Nhưng mỗi lần tôi nhìn lên, đều bắt gặp một đôi mắt to sáng lấp lánh sau đôi kính nhìn tôi trìu mến. Tôi đã lẩn trốn đôi mắt ấy một cách bối rối, nhưng tự đáy lòng tôi rộn rã và hạnh phúc biết bao .
Mười tám tuổi tôi yêu, và anh là người đầu tiên. Đó là những ngày đầy hạnh phúc. Anh hơn tôi hai tuổi, học khác ngành và trên tôi hai năm. Anh rất "cổ điển" sau cái dáng dấp "bụi bụi". Những lần đùa nghịch, anh thường cú lên đầu tôi . Còn tôi thì giả vờ giận dỗi, lúc lắc mái tóc ngắn ngủn đợi anh xin lỗi mãi mới thôi . Một lần anh vuốt tóc tôi và nói:
- Con gái để tóc dài trông thùy mị và dê~ thương.
Lập tức tôi dẫu môi, phụng phịu:
- Chứ em không dễ thương sao ?
Anh cười trìu mến:
- Ý anh không phải vậy . Anh nghĩ là em để tóc dài sẽ đẹp hơn. Em để tóc dài thử nha ?
Tôi chúa ghét để tóc dài . Nó vướng víu và nóng nực thế nào ấy . Tôi nhìn vào mắt anh. Đôi mắt chứa cả trời yêu thương và khuyê'n khích. Tôi nhè nhẹ gật đầu .
Từ tóc tém để sang tóc dài là cả một quá trình. Mỗi lần nhìn vào gương thấy tóc mình cứ như chú gà trống đang đổi lông, xơ xác và nham nhở là tôi không chịu được. Tụi con Vân, con Hà bảo:
- Mày cắt tóc đi, khuôn mặt mày để tóc tém là hợp nhất. Trông trẻ trung. Mày để tóc dài nhìn "đứng" lắm.
Nghe tụi nó bàn tôi thấy cũng có lý, xiêu xiêu . Nhưng khi nghĩ đến anh, tôi lập tức dẹp ngay ý định đó. Mỗi lần tụi nó giục là tôi cười lỏn lẻn:
- Bây giờ tôi thích để tóc dài cho nó thùy mị .
Tụi nó phá lên cười:
- Chuyện khó tin. Mày mà cũng tập thùy mị .
Con Vân gõ gõ tay lên trán:
- Tao nhớ rồi, con Giang bây giờ lạ lắm. Nó yểu điệu thục nữ ra nè, hổng còn quậy nhí nha nhí nhố nữa nè, chàng bốn mắt của nó bảo gì nó cũng dạ ngọt sớt hà.
Cả lũ cười hihi . Tôi đỏ bừng mặt. Nếu như hồi trước chắc tôi xách chổi rượt chạy te, nhưng bây giờ thì khác. Không còn con gái chút nào cả !
Tóc tôi dài chấm vai . Tôi và Quân ngày càng gắn bó. Chúng tôi có những kỷ niệm tuyệt đẹp. Tôi đã hoàn toàn thay đổi . Từ một cô bé bướng bỉnh sẵn sàng giở chứng và ngang như cua thành một cô gái đoan trang thùy mị . Chúng tôi yêu nhau . Tìng yêu làm cho tôi tự tin hơn, lớn hơn và vị tha hơn. Tôi hoàn toàn tin vào tình yêu của Quân và không hề lo sợ một sự đổi thay nào . Chúng tôi vẫn thường lên thư viện học bài . Và bao giờ cũng ngồi vào chổ của ngày đầu quen nhau .
Tóc tôi dài theo thời gian. Đến ngang vai . Quân lên năm thứ 5, còn tôi thì đã năm thứ ba . Anh đi thực tập liên tục. Những cuộc hẹn hò của chúng tôi thường xuyên bị đảo lộn. Tôi tỏ ra thông cảm với anh mà không có sự hờn trách nào . Công việc đòi hỏi anh như vậy mà. Tôi là đứa con gái có sự tự chủ. Trong tình yêu và cả công việc. Những lần anh đi xa, tôi thường trấn áp mình và làm dịu nỗi nhớ về anh bằng cách lao đầu vào công việc. Tôi đi học, đi dạy . Bài vở và những câu hỏi ngây thơ của những đứa học trò làm tôi thăng bằng và bình an.
Mỗi lần anh về, tôi mừng khôn xiết. Anh hỏi han tôi trong sự vội vàng. Anh bây giờ luôn bận rộn. Có lẽ gần ra trường nên cực năng hơn chăng. Mỗi lần gặp nhau anh đều chủ động kết thúc một cách nhanh chóng bằng cái bẹo má tôi và dặn dò:
- Anh có việc phải đi . Đừng buồn. Ngoan nhé !
Những lần như vậy dĩ nhiên là tôi rất buồn. Tôi luôn an ủi mình và cố tin rằng anh rất bận. Đôi lúc nghi ngờ và lờ mờ nhận ra sự thay đổi nơi anh. Nhưng rồi tôi vội gạt đi ý nghĩ đó ngay lập tức.
Ngày sinh nhật tôi anh không về như đã hứa . Toàn bộ sự hiện diện của anh là một cái thiệp in hình bông hồng đỏ sẫm, một vài câu chúc và một cái chữ ký ngoằn ngoèo . Vậy đó ! Thật buồn bã và thất vọng, tôi lấy xe chạy ra phố. Như một thói quen, tôi chạy về phía đường Bạch Đằng. Gió từ sông thổi lên mát rượi . Tôi lang thang dọc bờ sông, đi thẩn thơ qua hàng ghế đá và hàng sứ lác đác hoa . Chợt mắt tôi hoa lên. Quân - người yêu của tôi đang choàng tay ôm một cô gái . Cả hai chụm đầu lại . Bên cạnh họ, hai chiếc xe cub đời mới dựng sát bên nhau . Cuối cùng thì tôi đã hiểu sự bận rộn của anh. Nơi đây, lần đầu tiên tôi đến để nghe cảm xúc của mình rung động. Và cũng chính nơi đây, tôi lại phải trấn áp nỗi đau của mình. Tôi không ngờ nơi đây là nơi mở đầu và cũng là nơi kê't thúc một chuyê.n tình. Tôi chạy xe như bay trên đường. Tóc bay lòa xòa trước trán, châm vào mắt đau điếng. Thật trớ trêu, khi tóc tôi đã dài thì tôi đã không giữ được Quân!
Hôm sau, sau một đêm không ngủ tôi ra tiệm cắt tóc. Những người thợ ngạc nhiên vô cùng khi nghe tôi bảo cắt tóc tém. Một chị lấy tay buộc túm tóc tôi bảo:
- Em suy nghĩ kỹ chưa ? Tóc đẹp như thế này cắt uổng lắm. Cắt thì dễ mà để dài thì khó lắm.
Lời chị vô tình như một mũi kim đâm vào tim tôi đau nhói . Ừ, để dài khó lắm, ba năm mới được chừng này . Ba năm, biết bao là kỷ niệm, bao hẹn hò, tính toán cho tương lai . Ba năm, tôi đã không còn như xưa ngây ngô nữa . Chững chạc và trưởng thành hơn. Tóc dài đã ngang lưng, nhưng cái "lớn" lên trong người tôi thì không đo được. Tình yêu làm tôi thay đổi . Dù là tóc dài hay tóc ngắn thì vẫn là tôi . Hình thức bên ngoài không có tính quyết định. Sự thay đổi của con người là vô căn cứ. Phù phiếm như lời nói mà thôi .
Tôi nhìn mình trong gương. Một gương mặt hiền hiền, ngơ ngác. Phải khác thôi . Tôi cắn môi quay sang bảo chị thợ:
- Cắt đi .
Nhát kéo đầu tiên cắm phập vào mái tóc. Tôi bật khóc.

Tác giả : Ngô Giang Thanh Thụy

CHIA SẺ TÔI NHÉ
SOCIALIZE IT →
FOLLOW US →
SHARE IT →

0 nhận xét:

Post a Comment