"Anh đi rồi, mình em về dưới mưa, chợt nghe thành phố thở dài, bỗng nghe lòng mình se lại ...". Anh ơi, bài hát này đã bao lần làm em khóc, đã bao lần làm em nhớ đến anh... Anh của em giờ đây vời vợi, ở phương trời nào xa thẳm mù khơi . Anh đã bỏ em mà ra đi, em ở lại với nỗi chua xót, đau buồn xuyên buốt lòng em.
Lại một mùa mưa, lại những chiều ở thành phố nhỏ bé này mưa rơi, mưa rả rích dai dẳng như nỗi buồn của em. Anh có biết không, ngày xưa em yêu mưa nhiều lắm, trong cơn mưa em tìm thấy thật nhiều những thơ mộng lãng mạn của riêng em. Rồi anh đến với em cũng từ trong cơn mưa, và từ góc trú mưa, anh bảo rằng anh yêu tha thiết khi nhìn em đưa tay hứng những giọt mưa và khi em thốt lên "lạnh quá". Ánh mắt anh thật nồng nàn, ấm áp, làm cho cơn mưa càng trở nên đáng yêu hơn. Em đã yêu anh từ đấy, nhiều như em đã yêu mưa .
Chúng mình rong chơi dưới mưa, ngồi trong quán cà phê hay góc phố nhìn mưa bay, rồi những tiếng cười nắc nẻ khi anh chở em qua con đường ngập nước mưa ... Chao ôi! Bao kỷ niệm xoáy vào tim em, giờ đây chỉ một mình em lang thang từng con phố như tìm về hình bóng của anh, nước mưa hòa trong nước mắt có ai hiểu cho em. Anh ơi, giờ đây em sợ mưa lắm, sợ đến điên cuồng, tụi bạn thường "dè bỉu" khi em không muốn cùng chúng nó dầm mưa vào những chiều tan học, nào có ai hiểu cho em đâu hả anh?
Anh đã ra đi thật rồi, xa thật rồi, một mình em bơ vơ ở lại . Cuộc đời làm anh thay đổi nhiều quá, tương lai của anh, sự nghiệp của anh đã lần mòn "bòn rút" tình yêu trong anh dành cho em. Em nào dám trách anh, em chỉ thấy một nỗi niềm cay đắng trong em. Anh có còn nhớ chăng, chỉ cách đây một năm thôi, anh yêu em nhiều lắm, lo lắng cho em và luôn nói rằng "em là linh hồn của anh". Em tin anh và yêu anh với một tình yêu nồng nàn, tình yêu đầu tiên của thời con gái và tình yêu ấy em vẫn giữ mãi muôn đời .
Anh ơi! Làm sao em không buồn cho được, làm sao em có thể không nghĩ về anh? Yêu nhau đã ba năm dài, chẳng lẽ anh không hiểu về em sao anh, đâu phải em buồn vì chúng mình xa cách, chỉ tại anh thôi, tại những lá thư ngày càng thưa thớt, thưa thớt đến tàn nhẫn anh có biết không, những lần thăm em cũng xa dần... Có khi bốn, năm tháng dài em nào có biết anh đang làm gì, ở đâu ? Bạn bè hỏi về anh, em chỉ lắc đầu buồn bã. Anh ơi, bao lời "dị nghị" mà em nghe ? Bao lần trong tim em báo hiệu một đổ vỡ?
Đã thật nhiều lần em cố gắng quên anh, quên đi một người đã quên em, cố gắng thật nhiều để quên đi một mối tình thật đẹp mà em đã tôn thờ suốt mấy năm nay, lòng tự ái của em và sự hờ hững của anh đã giết chết lần hồi tình yêu của em. Biết trách ai bây giờ hả anh, trách cuộc đời oan nghiệt đã rẽ chia đôi đường, hay trách chúng mình không duyên nợ . Níu kéo như một cái bóng không một lời động viên, hỏi thăm, an ủi của anh, những lần gặp mặt hiếm hoi cũng trong vội vã, muộn màng, những ngày em trông đợi mỏi mòn, những lời năn nỉ ở lại với em đối với anh như là hư vô thì trong em có còn gì đâu nữa .
Anh đâu có biết rằng những lá thư em viết cho anh nhưng không gởi mỗi ngày càng cao thêm, cao thêm như tình yêu của em hay nỗi đau của em? Anh ơi, nhưng rồi em vẫn không quên được, những lần gặp anh tuy hiếm hoi, vội vã nhưng vẫn bùng lên trong em một tình yêu mãnh liệt, anh ơi em vẫn không dối được lòng mình... Từng ngả đường góc phố nơi nào em cũng nhìn thấy anh, thấy hai đứa tung tăng đùa vui, kỷ niệm chợt đến với em đau buốt, kỷ niệm vẫn còn đây nhưng người xưa giờ ở đâu ?...
Anh biết không, những buổi chiều mưa trong góc quán quen thuộc của ngày nào chỉ một mình em, anh nào đâu biết em nghĩ gì? Lúc ấy em thèm được nghe anh gọi hai tiếng "Ngân ơi!". Em cô đơn quá, trống vắng quá và nghe nước mắt mặn môi tự bao giờ? Và cũng có những đêm không ngủ được, em mong mỏi có được một lá thư của anh để đọc cho đỡ nhớ, nhưng nỗi nhớ vẫn đè nặng lên giấc ngủ của em và em mê man gọi tên anh trong mơ khi thấy anh cùng với một cô gái khác sánh vai nhau nơi một thành phố nào xa lạ .
Anh ơi! Có phải em đặt tình yêu không đúng chỗ? Có phải ngày xưa khi đi chùa với anh, em không khấn vái nên bây giờ không có ai phù hộ cho em? Anh đã quên em, em sống sao đây khi kỷ niệm mỗi ngày cứ dai dẳng bên em, em nhớ anh trong một nỗi niềm khoắc khoải . Giờ này anh ở đâu ? Anh có biết em gọi tên anh từng giờ từng phút, anh có nhớ em như em đang nhớ anh? Có khi nào anh gọi tên em trong giấc ngủ, trong những lần đi về vô tình mắc mưa ? Anh ơi, em vẫn yêu anh, nếu có quên em, anh hãy cố tìm gặp một cô gái nào có tình yêu dành cho anh trọn vẹn hơn em nhé anh. Em không oán trách đâu anh, nhưng em muốn biết và vẫn không biết những chữ "xa mặt cách lòng" có trong anh tự lúc nào ?
Hợp rồi tan, muôn đời vẫn thế phải không anh, và biết đâu nó lại là hạnh phúc của ... riêng anh.
Trần Ngọc Bảo Ngân
(ĐH Cần Thơ)
0 nhận xét:
Post a Comment