"Cảm ơn anh vì đã yêu em. Cảm ơn vì đã cho em trở thành một phần trong cuộc sống của anh. Điều hạnh phúc tuyệt vời nhất mà em có đó là có anh và con, cùng em đi hết chặng đường dài này. "
***
- Chia tay đi!- Anh ngả mình ra phía sau ghế, chậm rãi nhìn tôi, chậm rãi đề nghị.
Bàn tay đang khuấy tách café của tôi chợt dừng lại. Một tháng chúng tôi không gặp, hôm nay anh hẹn tôi ra đây, chỉ để nói ba chữ ấy. Cố trấn tĩnh bản thân, tôi cố gắng điềm tĩnh hỏi:
- 11/12- Anh lơ đãng nhìn ra phía bên ngoài.
- Ngày đẹp! Anh cũng biết chọn ngày để chia tay đấy! Có thể cho em biết vì sao không?
Tôi từ từ nhấp một ngụm café, café sữa rất ngọt, vậy mà sao lòng tôi đắng ngắt. Anh không trả lời. Tôi đặt tách café xuống bàn cười giả lả:
- Anh có người khác à?
Anh chỉ thở dài, vẫn không thèm nhìn tôi lấy một cái.
- Hay anh hết yêu em rồi?
Dĩ nhiên là anh vẫn chẳng trả lời. Lần này không chịu được nữa, tôi gắt lên:
- Thế nếu không thì là vì lý do gì?
Anh đưa mắt nhìn tôi, lạnh nhạt nói:
- Chán rồi! Không yêu nữa! Mệt!
Lời nói của anh... Khiến tim tôi đau nhói. Anh lạnh lùng đứng dậy rời đi. Tôi thực sự, thực sự đã rất muốn giữ anh lại, muốn khóc lóc như bao lần, bảo anh đừng rời xa tôi. Nhưng ngày hôm nay, tôi lại cứng rắn lạ thường, tôi không cho phép anh nhìn tôi rơi nước mắt. Tôi chỉ ngồi yên, lặng người dõi theo anh đang bước những bước chân thật vội. Khi bóng dáng anh đã hoàn toàn biến mất, tôi mới có thể yếu đuối gục xuống bàn mà khóc lóc, mà tự hỏi "Em thực sự đã khiến anh phải mệt mỏi đến thế ư?"
Hôm nay tôi đã mang tới đây hộp cơm sườn mà tôi tự tay làm, muốn khoe với anh rằng: "Em đang bắt đầu học nấu ăn, món đầu tiên em học làm là món sườn xào anh thích nhất! Anh thấy vợ tương lai của anh có giỏi không?"
Tôi cũng muốn nói với anh rằng tôi đã lấy được bằng tốt nghiệp vì tôi đã qua được môn Thể dục rồi. "Tháng trước em đã vượt kỷ lục chạy 100m chỉ trong vòng 19 giây thôi đấy! Vượt qua cả kỳ vọng 20 giây rồi! Anh có quà gì thưởng cho em không?"
Hôm nay, tôi đã định nói với anh rằng: "Anh sắp được làm bố rồi! Tuần trước em vừa đi khám, thiên thần nhỏ của chúng ta đã được 2 tháng tuổi! Chúng mình kết hôn đi! Em và anh sẽ là những ông bố, bà mẹ tuyệt vời nhất trên đời. "
Vậy mà chỉ với hai chữ "Chán rồi" anh bỏ mặc lại tôi ở đây. Chỉ với ba chữ "Không yêu nữa", tất cả những dự định của tương lai giữa tôi và anh hoàn toàn sụp đổ. Chỉ với một chữ "Chán" chúng tôi chính thức chẳng còn là gì của nhau. Đứa con của chúng tôi, bỗng chốc trở thành một đứa trẻ không cha!
Tôi ngước đôi mắt sũng nước lên , vội lấy giấy ăn lau đi nước mắt. Tôi không thể để tâm trạng mình không tốt được, nếu tôi buồn, con tôi cũng sẽ buồn, nếu biết mẹ nó đang khóc, chắc hẳn nó cũng sẽ không vui. Anh đã không cần tôi nữa, thì tôi càng phải cố chăm sóc bản thân mình, cả đứa nhỏ trong bụng tôi nữa. Phải sống thật tốt, thật tốt để cho anh thấy không có anh, tôi vẫn ổn.
Vậy mà đêm hôm ấy nằm trên giường tôi vẫn khóc, nghĩ về ánh mắt xa lạ của anh, nghĩ về những lời nói sắc như dao cứa của anh, nghĩ những ngày không anh, nghĩ về những ngày sau, tôi sẽ phải tự mình chăm sóc bản thân, chăm sóc đứa con của mình. Nước mắt ướt đẫm gối, tôi đặt tay lên bụng nấc lên từng hồi: "Con à, bố không cần mẹ con mình nữa thật sao? Mặc cho bố không cần mẹ, nhưng mẹ vẫn cần con".
...
***
Sau khi nộp hồ sơ vào bao nhiêu nơi, tôi cuối cùng cũng được nhận làm nhân viên văn phòng trong một công ty nhỏ, cấp trên nhìn lý lịch của tôi hỏi: "Vừa ra trường mà đã lấy chồng rồi à?", tôi chỉ miễn cưỡng mỉm cười gật đầu đáp: "Vâng".
Không có anh, chẳng còn ai nhắc tôi rằng trời lạnh rồi nhớ phải mặc ấm, chẳng còn ai nhắc tôi rằng đừng có thức khuya nếu không sẽ mau già,... sẽ chẳng còn ai nhắc tôi những điều nhỏ bé mà giản dị ấy nữa, ngoài anh... Cuộc sống tẻ nhạt vẫn ngày lại ngày tiếp diễn, nhiều lúc nhớ anh, muốn nghe giọng nói của anh, cầm điện thoại, lật danh bạ nhìn dãy số quen thuộc, định bấm nút gọi nhưng rồi lại tắt đi. Anh đã chọn cách rời bỏ tôi, tôi cũng đã đồng ý rời xa anh, gọi cho anh, nếu chỉ để nghe thêm những lời lẽ chua xót, tốt nhất là đừng nên gọi. Tôi quẳng điện thoại sang một bên, mím chặt môi, cố gắng không để những giọt buồn vương trên hàng mi, chỉ cần nghĩ tới đứa con trong bụng của mình, là lại nhóm lên chút hạnh phúc mỗi ngày trong tôi.
Tiểu thiên thần mỗi ngày một lớn hơn, thân hình tôi mỗi ngày một thêm nặng nề, đồng nghiệp trong công ty luôn thắc mắc hỏi tôi rằng: "Sao không bao giờ thấy chồng em đến đón?". Tôi chỉ đáp: "Anh ấy công tác ở thành phố khác".
Đã được 2 tháng từ ngày chúng tôi chia tay. Hôm nay là sinh nhật tôi tròn 23 tuổi, không rõ anh còn nhớ hay không nữa. Trước kia khi còn yêu nhau, mỗi năm sinh nhật tôi, anh đều tự làm bánh gato cho tôi ăn. Tôi lần nào cũng cảm động ôm cổ anh mà hỏi:
"Tại sao anh lại khéo tay như thế? Còn tài lẻ gì mà anh giấu em nữa không?"
Anh chỉ cốc đầu tôi mắng yêu:
"Em cũng học nấu ăn dần đi. Con gái gì mà không biết vào bếp"
"Không, em không học đâu"- Tôi chu mỏ lên nhõng nhẽo- "Em muốn cả đời này anh là đầu bếp của riêng em. Mỗi sáng sẽ mang đồ ăn tới giường gọi em thức dậy. Mỗi ngày chúng mình sẽ cùng nhau đi chợ, anh nấu cơm, em rửa bát..."
Nhưng hôm nay, vào ngày sinh nhật mình, chỉ còn tôi một mình đi mua bánh sinh nhật, tự chúc mình sắp trở thành một người mẹ. Ngồi một góc trong phòng ăn bánh mà nước mắt tôi rơi lã chã. Ngay cả ngày sinh nhật tôi, anh cũng quên luôn rồi sao? Nếu như tôi nói với anh rằng, chúng ta sắp có con rồi, anh có quay lại giữ lấy tôi không?
23h50p, điện thoại rung lên, là dãy số của anh, tôi sửng sốt, vội vã lấy tay quệt đi hai hàng nước mắt rồi mới dám nhấn nút nghe. Trong điện thoại vang lên giọng nói yếu ớt:
- Em vẫn khỏe chứ??
Bao lâu không liên lạc, đây là câu nói đầu tiên tôi được nghe từ anh. Anh rốt cuộc vẫn còn chút tình thương mà hỏi rằng tôi khỏe hay không ư?
- ... Em vẫn khỏe.
- Ừ, vậy thì ngủ sớm đi nhé. Sang đông rồi, ra ngoài đừng quên đeo khăn ấm!- Anh sụt sịt nhắc lại những lời quan tâm của trước kia. Nước mắt tôi lại lăn dài. Anh... hình như cũng đang không khỏe.
- Anh bị cảm à?
- Không sao đâu!
- Anh uống thuốc chưa? - Tôi lo lắng hỏi.
- Không cần. . .
Anh rất ít khi bị ốm, nhưng mỗi lần ốm lại chẳng bao giờ chịu uống thuốc. Có lần anh bị cảm nặng, tôi mua thuốc qua nhà bắt anh uống. Anh kiên quyết nói không. Tôi giận dỗi ném túi thuốc phía đuôi giường định bỏ về thì anh giữ lấy cổ tay tôi lại, khó khăn nói: "Em biết nấu cháo không? Nấu cho anh một nồi cháo, anh ăn vào là khỏe ngay thôi!"
Tôi đứng trong bếp một hồi, cuối cùng cũng xong được nồi cháo. Vậy mà lúc bắc ra lóng ngóng thế nào lại bị cả ngồi cháo nóng hổi ụp thẳng vào chân, chỉ biết khóc um lên khiến anh đang ốm trong giường cũng phải hoảng hốt bật dậy ra xem tôi thế nào. Tôi tới thăm người ốm, không những không làm được gì, rốt cuộc lại phải để người ốm chăm cho mình. Là anh lấy khăn lạnh trườm cho tôi, là anh hàng ngày đều qua đưa đón tôi đi học. Hai năm yêu nhau, tôi cứ luôn dựa dẫm vào anh như thế, không nghĩ rằng có ngày, anh sẽ bỏ tôi mà đi.
Tất cả, chỉ là những chuyện xảy ra trong quá khứ, hiện tại bây giờ, chúng tôi chẳng còn là gì của nhau nữa, tôi lấy tư cách gì để hỏi rằng anh đã uống thuốc chưa?
- Anh... anh còn chuyện gì nữa không?
- Chúc em sinh nhật vui vẻ!
Tôi cố giấu nỗi xúc động vào trong lòng, hỏi tiếp:
- Không còn gì nữa à?
- Ừ!... Hết rồi.
- Vậy... em tắt máy đây.
- Ừ! Em tắt đi!
Tôi không kiềm chế được bản thân, cũng không kìm được những dòng nước mắt đang ồ ạt rơi xuống. Anh rõ ràng là còn yêu tôi, vậy sao lại khiến tôi phải như thế này? Chúng tôi thay phiên rạch những đường thật dài lên trái tim nhau, cuối cùng chính mình lại là người chịu tổn thương sâu sắc nhất. Nếu như anh hết yêu tôi, đừng có như vậy với tôi nữa. Nếu hết yêu tôi thật, ngày hôm nay tốt nhất đừng gọi cho tôi. Đừng như trước kia, luôn đợi tôi tắt máy trước.
"Nói hết yêu em đi, để em đừng nhớ về anh nữa!"
Sinh nhật năm nay, không hề vui như lời anh chúc. Sinh nhật năm này, ngoài đứa con đang hình thành trong bụng, tôi chẳng có bất kỳ ai bên cạnh mình.
"Con à, con bảo mẹ phải quên bố làm sao đây?"
Phải mất bao lâu để quên đi một người? Phải bao nhiêu giờ đồng hồ trôi qua tôi mới có thể quen dần với cuộc sống thiếu vắng một bóng hình? Phải đến khi nào tôi mới có thể trở về với cuộc sống yên ả như trước kia? Tôi hoàn toàn không biết.
Hai tháng tiếp theo cứ vậy mà từ từ trôi đi. Đứa bé trong bụng ngày càng lớn hơn, bác sĩ nói là con gái, rất khỏe mạnh. Tôi hạnh phúc, nước mắt ứ ra khi nhìn lại những phiếu siêu âm mỗi tháng.
Tôi đi siêu thị mua đồ cho con, lựa từng món đồ một, tất cả đều là một màu xanh mà anh thích. Tôi hy vọng con tôi sẽ giống anh, đừng hậu đậu như mẹ của nó.
- Chị!
Tiếng gọi quen thuộc vang lên, tôi đưa mắt lên nhìn, là em gái của anh. Cô ấy nhìn rất lâu vào chiếc bụng bầu của tôi, nghẹn ngào hỏi:
- Cái thai... là con anh em?
Tôi từ rất lâu rồi, đã học được cách cư xử bình thản trước mọi việc xảy ra với mình. Chỉ mỉm cười gật đầu đưa tay đặt lên bụng.
- 6 tháng rồi, là con gái!
- Em không hề biết!
- Chị không nói với bất kỳ một ai.
- Chị ngay cả anh em mà cũng không nói?
- Có lẽ không cần! Vốn dĩ nhiều chuyện không nhất thiết cứ phải nói ra!
- Anh em ở trong viện 2 tháng nay rồi.
- Anh ấy bị làm sao?- Tôi sửng sốt.
- Bác sĩ nói anh ấy bị u não, phát hiện từ 4 tháng trước, đã phẫu thuật xong, nhưng anh ấy vẫn chưa tỉnh lại.
Tôi lặng đi, bàn tay đang lựa chiếc yếm rơi xuống đất. Chân tôi mềm nhũn như thể sẽ ngã xuống luôn lúc này. Bốn tháng trước là lúc anh nói lời chia tay với tôi. . .
Tôi khó khăn lắm mới mấp máy môi run rẩy mà nói:
- Có thể... có thể đưa chị đi gặp anh ấy không?
Anh nằm hôn mê trong phòng bệnh, trên người đầy những dây truyền, khuôn mặt gầy đến xanh xao, nhợt nhạt,. Tôi lấy bàn tay anh đặt lên bụng mình mà nói:
- Anh sắp được làm bố rồi! Là con gái! Chắc chắn sẽ rất xinh. Anh mau tỉnh lại đi! Để còn nhìn được lúc con gái mình sinh ra chứ?
Em gái anh đứng bên cạnh lấy từ trong túi áo ra một hộp quà rất đẹp, nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay tôi nói:
- Em tìm được trong ngăn kéo đầu giường anh trai, là anh ấy đã mua trước để tặng chị.
Trong chiếc hộp là một chiếc nhẫn có khắc tên tôi và anh, còn có một chiếc thiếp rất nhỏ có ghi: "Em yêu! Đồng ý làm vợ anh nhé!"
Nước mắt tôi lại một lần nữa, cứ ồn ào rơi xuống. Bàn tay tôi đan thật chặt lấy bàn tay anh.
Một tuần lặng lẽ trôi qua, anh vẫn chưa tỉnh lại. Một tuần ấy, tôi ngày nào cũng ở bên giường anh, gần như kiệt sức, gia đình anh khuyên tôi về nhà nghỉ nhưng tôi kiên quyết không chịu. Tôi muốn khi anh tỉnh dậy, người đầu tiên anh nhìn thấy sẽ là tôi. Mỗi ngày, tôi đều nhắc lại cho anh những chuyện trước kia của chúng tôi, tôi sợ nếu anh ngủ lâu quá, sẽ quên mất những kỉ niệm của cả hai.
- Bốn tháng rồi anh chưa nhìn em, anh không nhớ em chút nào hết à? Bốn tháng rồi em chưa được nghe giọng nói của anh, em nhớ anh lắm... Anh mau dậy đi, em sẽ làm cơm sườn cho anh ăn, sẽ nghe lời anh, sẽ không bướng bỉnh cãi lại lời của anh nữa.
- Bình thường mỗi lần anh dạy Tiếng anh cho em. Em đều giấu anh mà lén giở xem phần đáp án. Mấy lần bị anh phát hiện, bị phạt học thuộc 100 từ mới. Anh thật dã man quá! Nhưng em nói cho anh biết, tiếng anh em bây giờ rất khá, còn được Sếp nhờ làm phiên dịch cho nữa. Anh mau dậy, so xem Tiếng anh của ai khá hơn nào.
- Kiểm tra thể dục chạy 100m tối đa là 20 giây. Nhưng lần nào em cũng chạy mất 21 giây. Anh bảo anh chạy trước em, em đuổi theo phía sau, như vậy có thể khiến em chạy nhanh hơn. Nhưng lần này anh chạy cách xa em quá. Em đuổi làm sao kịp anh đây?
- Những lần mình giận nhau, anh không muốn cãi nhau với em. Chúng mình quay lưng lại nhắn tin với nhau. Lần nào cũng là em xin lỗi trước. Tất cả đều là lỗi của em, nhưng tại sao anh chẳng bao giờ chịu nhường em lấy một lần?
- Anh nhớ giáng sinh năm trước, anh bảo sẽ qua trường đón em đi chơi không? Em đợi anh đúng hai tiếng đồng hồ dưới sân trường giữa thời tiết lạnh buốt. Gọi hàng bao nhiêu cuộc anh cũng không chịu nghe. Em vừa lạnh vừa sợ, người cứ run lên bần bật. Rất rất rất lâu sau, anh cuối cùng cũng đứng trước mặt em thở hổn hển: "Anh tới rồi!". Nhìn thấy anh, em chỉ biết khóc òa lên, cứ lấy túi xách nhằm vào người anh mà đánh: "Anh biết em đã đợi anh bao lâu không? Em gọi cho anh bao nhiêu cuộc, sao anh không thèm nghe lấy cuộc nào? Anh biết là em lo cho anh thế nào không? Em còn tưởng anh bị làm sao nữa. Tại sao anh lại không nghe lấy một cuộc? Em còn tưởng anh sẽ bỏ em một mình ở đây nữa". Anh ghì chặt xin lỗi em rối rít, còn em thì vẫn không ngừng khóc, anh vỗ vỗ lưng em mà bảo: "Con lợn ngốc này! Chẳng phải anh đã ở trước mặt em rồi sao?". Em bảo "Anh không biết em sợ lắm đâu! Em sợ, sợ một ngày anh không cần em nữa!". Anh còn nhớ anh nói gì không? Anh nói rằng: "Chỉ sợ em bỏ anh đi thôi, chứ anh sẽ không bao giờ rời xa em. " Anh còn nói lấy tim mình ra để đảm bảo nữa. . .
- Mỗi lần em nhớ anh, gọi điện thoại hỏi anh có nhớ em không? Anh đều bảo là không. Em mắng anh vô tâm. Anh bảo vốn dĩ chưa từng quên, sao cần phải nhớ. Nhưng bao nhiêu ngày rồi anh chưa tỉnh. Có khi nào anh quên mất em rồi không? Anh mau tỉnh dậy đi, nếu không em sợ anh sẽ quên em mất. Anh chưa từng nói yêu em. Ngay cả tỏ tình cũng là do em nói. Anh còn nợ em quá nhiều như thế vậy mà chưa trả hết đã bỏ em đi vậy à? Anh còn chưa nói yêu em mà? Nhẫn cầu hôn anh mua, còn chưa kịp đeo vào tay em nữa. Em nói cho anh biết, anh đừng tưởng cứ ngủ như vậy là không phải trả nợ cho em. Anh phải tỉnh dậy để dùng cuộc đời còn lại của mình bù đắp tất cả những gì anh chưa từng thực hiện với em.
- Anh có nghe thấy con nói gì không? Con nói nó muốn bố tỉnh dậy đặt tên cho con. . .
Người tôi dường như không còn chút sức lực nào nữa, bàn tay tôi trượt khỏi bàn tay anh, tôi thiếp dần đi, trong cơn mê man, không rõ thật hay mơ, tôi thấy anh đang ngồi bên cạnh mỉm cười với tôi- là nụ cười rạng rỡ, tràn đầy yêu thương của trước kia chứ không phải nụ cười lạnh lẽo mà bốn tháng trước anh cố tình cho tôi nhìn thấy.
- Anh tỉnh rồi...?- Nước mắt tôi ứa ra, đưa tay lên chạm vào gương mặt quen thuộc ấy – Có phải là anh không?
- Là anh... - Anh đưa những ngón tay gầy guộc lên lau đi những giọt nước mắt trực rơi- Để em phải khổ rồi.
- Anh thật quá đáng, em đã đợi anh rất lâu, đã hơn một trăm ngày rồi... Em thực sự nhớ anh đến phát điên. Sao anh có thể giấu em nhiều chuyện như vậy, sao anh có thể tàn nhẫn mà để em lại một mình lâu như vậy?- Tôi òa khóc, bao nhiêu uất ức bấy lâu dồn nén trong tôi, từng giọt, từng giọt vội vã rơi xuống.
- Anh xin lỗi, anh hứa, cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ không bao giờ để em lại một mình nữa, sẽ không bao giờ buông tay em dễ dàng như thế nữa... Anh xin lỗi... xin lỗi em...- Anh khẽ cúi xuống hôn tôi, tôi cảm nhận, có một làn nước ấm hình như đang lăn trên má mình. .
- Em sẽ chỉ bỏ qua cho anh đúng một lần này thôi. Nhưng con rất nhớ anh...Anh tỉnh rồi, có thể đặt tên cho con được không?
- Đặt tên con gái mình là Bảo Hân được không? Nghĩa là niềm hạnh phúc, là báu vật nhất đối với gia đình. Đặt tên này cho con, anh hy vọng sẽ mang lại hạnh phúc cho cả con và em. Cuộc đời này của anh, không còn gì đáng quý hơn em và con.
Đôi mắt tôi nặng nề từ từ mở ra, giường anh được kê sát bên cạnh giường tôi, bàn tay chúng tôi đặt lên nhau như lời anh hứa rằng sẽ không buông tay tôi thêm một lần nào nữa. Chiếc nhẫn cầu hôn cuối cùng cũng đã được đeo lên ngón tay áp út của tôi. Hai hàng nước mắt tôi lăn dài, nước mắt nhiều khi không còn là sự hiện diện của nỗi đau nữa, nước mắt này là của hạnh phúc, là của niềm vui, vì nó đang hiện diện trước mắt tôi, là sự thật, là tất cả những điều tốt đẹp nhất tôi đã mong đợi từ lâu.
"Cảm ơn anh vì đã yêu em. Cảm ơn vì đã cho em trở thành một phần trong cuộc sống của anh. Điều hạnh phúc tuyệt vời nhất mà em có đó là có anh và con, cùng em đi hết chặng đường dài này. "
Hạnh phúc, thì ra không quá xa như chúng ta vốn từng tưởng tượng. Nó rất gần và cũng rất giản đơn- Là khoảnh khắc hai trái tim đang yêu được ở bên cạnh nhau, cho dù là những lúc bệnh tật như thế này, với tôi, đơn giản cũng là một niềm hạnh phúc ngọt ngào rồi.
Còn các bạn, hạnh phúc của các bạn đang cách mình bao xa?
Silenttear
0 nhận xét:
Post a Comment