Hắn đi chậm lại, vừa đi vừa giơ tay để xin đường. Vân nép vào bên phải hắn, không để ý tới chiếc điện thoại vẫn rung dữ dội trong túi quần...
***
Ở bên kia đối diện cổng trường đại học Thương Mại, Vân đứng chôn chân trên hè. Mắt cô bé thỉnh thoảng liếc qua chỗ điểm dừng xe bus, rồi lại nhìn ra phố giữa dòng người đang hối hả, xe máy, ô tô lao qua vùn vụt, vội vã khiến người nhìn cũng hoa mắt. Cứ mỗi lần xe bus dừng Vân lại mừng thầm, nhen nhóm lên một chút hi vọng nhưng khách lên rồi khách xuống. Người thì đi ngược chiều với Vân, người thì đi vào lối trường đại học Sân khấu điện ảnh, người thì vòng ra sau xe bus và sang đường mất hút. Điện thoại reo inh ỏi.
- Ừ, tớ đang sang đường. Sẽ nhanh thôi.
7 phút, dòng người trên phố vẫn hối hả, còn Vân thì vẫn bất động. Điện thoại lại tiếp tục reo, tiếng điện thoại càng làm cho Vân thêm nóng ruột.
- Sao đang qua đường mà lâu vậy cậu ơi, nhóm 9 nó đang phản biện rồi đấy.
- Ừ, tớ biết rồi, tớ qua ngay đây.
Mấy bác xe ôm hình như nhận ra sự bất thường của Vân.
- Này cháu đi đâu bác chở. Ông xe ôm hỏi Vân
- Dạ... dạ không ạ.
- Đi đâu bác chở đi, chúng mày là sinh viên bác lấy rẻ chứ ai lấy đắt mà sợ.
Vân cười trừ với bác. Từ đây qua cổng trường chỉ mất có vài phút đi bộ. Nếu mà đi xe ôm, phải vòng lên trên nghĩa trang Mai Dịch mới có chỗ quay đầu, thì cũng chỉ mất 5 phút là cùng. Nhưng vì sợ sang đường mà phải đi xe ôm thì đúng là chuyện nực cười nhất thiên hạ, thà là không biết đường. Đằng này cái chữ "ĐẠI HỌC THƯƠNG MẠI" to lù lù trước mặt mà còn bảo "Bác ơi, bác cho cháu qua Thương Mại" thì mặt mũi cất vào đâu.
Qua đường đến bốn năm ở cái đoạn này mà vẫn lành lặn, Vân thấy mình thật may mắn. Từ ngày đường 32 được mở rộng, xe lớn xe nhỏ hình như không còn sợ hãi gì nữa. Đường to, đường đẹp thì tăng ga mà chạy cho mát tay, sợ gì. Thế nên ở đoạn này có rất nhiều vụ tai nạn thương tâm đã xảy ra và cũng là nỗi khiếp sợ của sinh viên mỗi lần sang đường. Có lần Vân với bạn sang đường, dù mắt đã quan sát rất cẩn thận, vẫn cảm giác cái xe máy cách Vân một đoạn sắp đâm vào mình. Vân đang nghĩ "không biết anh ta đi xe như thế có đâm trúng mình không?" thì cái xe đã lao tới thúc vào bạn và Vân, may mà anh ta đi cũng chậm, lại có lực giữ của hai người do hai đứa nắm tay đi sát nhau nên chỉ ngã nhoài, xây xát một chút, đi một mình chắc bị hất văng mất rồi.
Lại một lần, đi học đêm tiếng Trung về, Vân và một bạn đi vòng ra phía sau xe bus để qua đường. Mắt chỉ nhìn về phía có xe chạy không để ý phía ngược lại, vừa bước qua khỏi làn đường đi bộ thì một chiếc xe máy đi ngược chiều tông tới, lúc đó chỉ kịp cảm thấy quai hàm đau nhói, sách vở bị hất văng đi, còn cô bạn Vân thì bay mất mắt kính, dép cũng chỉ còn một chiếc. Lần đó cũng là gặp may vì chỉ bị chiếc xe tạt qua một bên, nếu nhanh vài giây không biết tính mạng có giữ nổi không nữa. Nguyên nhân là do xe máy chạy ngược chiều trong làn đường dành cho xe bus, lại bị xe bus che khuất tầm nhìn.
Ngày bình thường qua đường, chỉ cần đợi vài phút trước vạch kẻ dành cho người đi bộ thì sẽ có một nhóm sinh viên đi qua, chỉ cần hòa vào nhóm người đó. Nhưng hôm nay là chủ nhật, sinh viên không phải đến trường. Hôm thứ tư cô giáo kiểm toán căn bản có việc nên được nghỉ, chủ nhật này làm nốt tiết thảo luận để chuẩn bị cho đợt thi. Sáng nay đi học vội quá quên cầm quyển thảo luận, quán poto đóng cửa lại phải chạy qua bên Sân khấu điện ảnh để in. Lấy hết dũng cảm đặt chân xuống đường, một chiếc xe rồ ga phóng vút qua làm Vân giật mình mà thụt chân lại. Tiếng điện thoại reo giục dã inh ỏi, thò tay vào túi quần để lôi điện thoại ra thì nhác thấy bóng một người đi xuống. Vân vội vàng chạy theo.
- Anh ơi, đơị em sang đường với.
Hắn đi chậm lại, vừa đi vừa giơ tay để xin đường. Vân nép vào bên phải hắn, không để ý tới chiếc điện thoại vẫn rung dữ dội trong túi quần. Sang bên kia an toàn, Vân nhìn hắn tính nói cảm ơn, mới phát hiện tay mình nắm chặt áo khoác hắn làm cho một vạt áo trở nên nhàu nhĩ, chiếc ba lô vì thế cũng bị lệch.
Vân đỏ mặt xấu hổ:
- Em cảm ơn anh ạ.
- Sợ sang đường thì lần cứ đi chậm thôi, xe nó sẽ tránh mình. Hắn nói. Vân nhìn tấm lưng gầy của hắn khoác ba lô quay đi.
Vân chạy hộc tốc vào lớp. May quá, nhóm chín vừa phản biện xong, nộp bài cho cô giáo, Vân vào chỗ ngồi mặt tái nhợt, tim vẫn đập thình thịch do lúc nãy chạy quá nhanh.
- Làm gì mà gọi mãi không nghe máy thế? Tưởng cậu trốn luôn thì xếp cho cậu điểm D.
Điện thoại 3 cuộc gọi nhỡ.
***
Tháng mười hai, Hà Nội thực sự rất lạnh. Nhưng nếu sống ở đây quen rồi, cái lạnh Hà Nội thực sự là một dư vị khó quên đối với tất cả mọi người. Hà Nội lạnh, khoác tay nhau đi chợ sinh viên mà mua sắm. Quần áo rét vừa rẻ, vừa đẹp. Hà Nội lạnh, chiếc xe chở đầy ngô nướng, khoai nướng bốc khói hun hút lại làm người ta ấm lòng. Hà Nội lạnh, chảo xúc xích đang rán thơm lừng, nem chua rán đủ làm ấm cái bụng. Hà Nội lạnh, cúc họa mi xuống phố, tô điểm thêm cái về đẹp dịu dàng trong những ngày đông rét buốt. Hà Nội lạnh, yêu nhất là ngày chủ nhật, chui vào chăn ấm và nằm lì trong đấy, có tỉnh giấc thì nằm trong chăn ấm mà bấm điện thoại chiu chiu hoặc chát chit, hoặc facebook. Sinh viên sướng thế mà bố mẹ ở nhà lăn mặt ngoài đồng vẫn lo con đi học phải khổ. Đây có lẽ là một nghịch lý. 11h vẫn chưa thảo luận xong, Vân gọi điện cho Thúy để nhờ nó nấu cơm hộ nhưng thuê bao quý khách vừa gọi không liên lạc được.
12h, Vân về đến phòng trọ. Cái Thúy đang nằm trong chăn, vẻ mặt buồn bực. Cơm đã nấu xong.
- Tao thảo luận về muộn, hôm nào nấu bù cho. Mà điện thoại mày sao tao gọi không được?
- Mất rồi.
- Sao lại mất?
- Chả biết sao lại mất nữa, lúc sáng vẫn còn, lúc đi chợ về thì không thấy đâu nữa.
- Chắc mày đánh rơi lúc đi chợ.
- Không, lúc tao đi chợ với cái Hằng, điện thoại sắp hết pin, tao chạy lên vứt điện thoại vào nhà định tí nữa về sạc.
- Mày tìm kỹ chưa?
- Rồi mà. Tao ném điện thoại lên giường. Lúc về tìm rồi không thấy.
- Lúc về cửa khóa không?
- Cửa vẫn khóa. Nhưng cửa sổ thì tao mở, nhà mình có bao giờ đóng cửa sổ đâu.
Đang ăn cơm thì Nga và Hằng chạy qua.
- Chị Thúy ơi, Hằng nói chị bị mất điện thoại ạ? Nga hỏi
- Ừ, mất rồi. Cái điện thoại người yêu cũ chị tặng cho chị, chị tiếc lắm.
- Thôi bỏ đi mày, điện thoại mất rồi đỡ mất công mày nhớ đến hắn. Mai cứ lấy tạm tiền dạy thêm của tao mà mua cái mới. Vân an ủi
- Tao là người trọng tình cảm, cái điện thoại đó có ý nghĩa với tao.
- Chị Thúy ơi, lúc em đi học về gặp anh Huy đi từ trên cầu thang nhà mình xuống. Em chào mà anh ấy có vẻ lúng túng lắm, mặt còn đỏ lựng lên nữa.
- Huy là thằng nào?
- Cái anh ở phòng cầu thang mới chuyển đến tuần trước đó chị, lúc em về lấy áo để đi giao hàng cho khách. Em gặp anh ấy chỗ cầu thang tầng mình. Lúc nãy, Hằng về nói chị bị mất điện thoại nên em chạy qua bảo lại với chị.
- Nhất định là hắn rồi. Thúy gần như khẳng định.
- Còn chưa có bằng chứng gì, nói thế oan người ta. Vân nói.
- Oan gì? Tao với mày sống đây lâu rồi, trước giờ xóm này có mất gì đâu. Hôm trước tao còn bị mất cái tai nghe, nghĩ chắc bỏ đâu đó, vậy mà tìm mãi không ra.
- Nhưng mà anh ấy có vẻ cũng đẹp trai và tử tế, nhìn không giống chị ạ. Nga phân bua.
- Mày không nghe câu trai càng đẹp càng nguy hiểm à. Thúy mắng Nga
- Con Nga nó mê trai lắm, anh đó chuyển đến xóm mình chưa có ai gặp mà nó đã hỏi ra tên tuổi rồi. Không khéo con này làm gián điệp cho anh ta. Hằng trêu chọc.
- Hôm đó tao ở quê lên, vác cái bì gạo rõ to. Anh ấy bê giúp tao lên cầu thang không là chết đứ đừ rồi. Tao cầm vở cho anh ấy nên thấy tên thì đoán thế thôi. Nga cãi.
- Dù sao cũng chưa có cơ sở nào nói người ta lấy điện thoại mày, mày cứ bình tĩnh đã.
- Bình tĩnh làm sao được. Ôi, Vân ngố ơi là Vân ngố, mày hiền quá trách gì toàn bị lừa.
- Chị Vân bị lừa á chị? Hai đứa há hốc mồm.
- Ừ, Năm thứ nhất, nó bị mượn luôn cái xe đạp. Ngốc thế, không quen biết gì mà cũng đưa cho người ta như thật.
- Thì người ta nói là chở bạn đang bị đau bụng đi bệnh viện.
- Thế nên người ta mượn luôn còn để mày đứng đợi ngẩn tò te chứ gì.
- Còn nữa nhá, hôm chị ở quê ra, nó ra bến xe Mỹ Đình đón chị. Có bà bán tăm bảo nó mua tăm giúp hội từ thiện mà nó cũng mua. Năm mươi nghìn một gói đó em.
- Ôi chị Vân, nhìn mặt chị sáng sủa thế này mà sao để bị lừa thảm hại thế chị.
- Thế nên lần này không thể để cái lương thiện của con Vân làm mình bị hoa mắt được. Thúy tuyên bố.
Xóm trọ có tất cả 7 phòng, phòng của Vân và Hằng cạnh nhau, chơi với nhau thân hơn các phòng còn lại, có đồ ăn ngon ở quê gửi ra đều chia cho nhau. Hằng với Nga đều quê ở Hải Dương. Hai đứa rất thích giọng miền Trung của Nga và Vân nên những ngày đầu mới chuyển đến, hôm nào cũng sang xin các chị dạy ngoại ngữ cho, còn chuẩn bị cả một quyển sổ để ghi lại từ mới nữa, học hành vô cùng chăm chỉ. "Chị ơi, Mô, tê, răng, rứa là sao chị?", " Chị ơi, thằng bạn Nghệ An lớp em nó nói em là trốc tru" Chắc là do khổ luyện thành tài nên giờ nói gì hai đứa nó cũng hiểu, thỉnh thoảng còn bắt chước nữa, người yêu của Hằng cũng là người miền Trung. Mỗi lần đi học về, hai đứa không thèm mở cửa phòng nó nữa mà chạy thẳng qua phòng Vân, vứt ba lô lên giường, nằm tỉ tê ở đó chán chê, hoặc là ngủ luôn ở đó. Phòng ở cầu thang có một người con trai vừa mới chuyển đến, là phòng đẹp và đắt nhất trong xóm trọ, phòng khép kín trong khi các phòng khác đều sinh hoạt chung, mọi tiện nghi trong phòng cũng khá đầy đủ. Phòng có một cái tủ 4 cánh để đựng quần áo, còn có một cái rèm che cửa sổ và được lắp nóng lạnh nữa. Nghe nói trước đây được xây cho bác gái ở quản lý xóm trọ. Khi xây được nhà mới ở bên cạnh, xóm trọ cũng ổn định nên bác cũng không ở đây nữa mà cho thuê, thỉnh thoảng mới qua kiểm tra. Tuần trước, nghe nói có một người con trai vừa chuyển đến phòng đó nhưng hắn rất ít khi ra khỏi phòng, mọi người trong xóm gần như là không biết mặt. Nếu đã có điều kiện để ở một mình trong phòng như thế thì anh chàng này không có lý do gì để ăn cắp vặt một cái điện thoại cục gạch, nhưng mọi chuyện trên đời này đều có thể xảy ra. Ví như, đội tuyển Việt Nam đã nắm chắc sẽ thắng Malaixia trên sân Mỹ Đình ở bán kết lượt vể AFF, người ta bảo "thiên thời, địa lợi, nhân hòa" mà cuối cùng lại để thua 4-2. Đến nỗi, bình luận viên các báo suốt ngày rên rỉ "chuyện gì cũng có thể xảy ra". Hay như Brazin với Đức ấy, dụi mắt mấy cái đã thấy ba bàn. Đấy là theo lý thuyết của một fan cuồng bóng đá.
Vân sống ở đây bốn năm rồi, bác chủ nhà rất tốt, biết sinh viên khó khăn, nên tháng nào chưa có tiền chỉ cần xuống nói với Bác là bác đều cho nợ. Các xóm xung quanh đều thu 4 nghìn 1 số điện nhưng bác vẫn thu 3 nghìn. Mỗi lần bác về quê ra, có khế ngọt hay bưởi bác đều mang sang chia phần cho các phòng. Tết đến, bác cũng giảm giá một nửa nói là tiền mừng tuổi. Vì bác sống có nghĩa nên dù phòng trọ ở đây xuống cấp hơn so với những dãy trọ mới, Vân vẫn bám trụ suốt bốn năm học, tình cảm với bác cũng vô cùng tốt. Dạo này Vân vừa đi học thêm tiếng Trung, vừa đi dạy thêm nên bận tối tăm mặt mũi. Vì thế, xóm trọ có người mới chuyển đến Vân cũng chưa gặp lấy một lần.
Qua mấy ngày, cái Thúy đã mua được điện thoại mới, là tiền lương làm thêm tháng đầu tiên của nó ở một quán café. Ngày thứ 5 sau vụ cái Thúy bị mất điện thoại, đang nấu ăn trên nhà đã nghe tiếng Hằng gọi réo rắt từ dưới cổng
- Chị Thúy ơi, chị Vân ơi...
- Chị Thúy ơi, chị Vân ơi, em có tin này vô cũng sốt dẻo. Nó phi thẳng từ dưới cổng lên phòng Vân.
- Tin gì cơ? Vân đang nấu ăn cũng phải ngoái lên nhìn cái bộ dạng tỏ ra vô cùng thần bí của nó.
Nhưng con bé chựng lại, nhìn chăm chăm vào chảo nem đang được rán vàng.
- Chị Vân đang làm nem hả? Nem ngon quá chị nhỉ?
- Nói đi, nói xong sẽ có thưởng. Thúy thúc giục nó
- Hai cái nha chị
- Ừ, nhưng mà không sốt thì coi chừng.
- Chị Thúy, cái tai nghe của chị màu trắng, có phải tai nghe SONY đầu vuông vuông không?
- Ừ, đúng rồi. Em mượn của chị giờ tìm thấy à
- Mô có chị. Nãy em gặp anh Huy ở cổng em thấy anh đeo tai nghe trắng. Em thấy giông giống của chị. Hằng bắt chước giọng Miền Trung
- Tai nghe trắng thì thiếu gì người có em? Vân nói với Hằng.
- Làm gì có sự trùng hợp nào như thế. Vốn đã nghi ngờ Huy, thêm cái chi tiết này nữa càng làm Thúy điên tiết.
- Nhưng mà công nhận anh Huy đẹp trai thật. Đẹp trai thế mà... tiếc. Hằng chép miệng. Mà còn chuyện này nữa chị nha.
- Gì thế?
- Sáng ni em dậy sớm ra giếng đánh răng, gặp anh người yêu chị Lan đi từ trên tầng ba xuống chị ạ.
- Sao hắn lại vô xóm mình sớm thế?
- Chị ngốc thế. Tối qua hắn ngủ lại xóm mình chớ sao chị. Mà bác chủ cấm không cho người lạ ngủ lại qua đêm còn gì.
- Thảo nào mấy lần tao gặp hắn ở sân giếng. Tao nghỉ chắc hắn đến chơi. Mà đến gì sớm thấy lạ.
- Anh này thơm chị hè, chao ôi, anh đi qua mà thơm nức.
Thúy luôn quy chụp cái vụ mất điện thoại cho Huy, Vân thì đi học đi làm suốt ngày nên cũng không được diện kiến diện mạo của anh đẹp trai mà Hằng với Nga suốt ngày nhắc đến. Có một ấn tượng lờ mờ nào đó trong đầu óc của Vân. Có hôm bốn chị em đang nằm với nhau, Hằng kêu
- Chị ơi chị... em buồn.
- Buồn gì ? Buồn ấy thì ra nhà vệ sinh đi mày. Nga châm chọc
- Chị ạ, anh Huy, anh lạnh lùng. Nãy em đi chợ gặp anh đạp xe đi qua, em gọi anh Huy, anh Huy... mà anh không thèm ngoái đầu nhìn một cái.
- Mi ngu rứa mi? Có rứa mà không biết. Con Hường bắt đầu tua một tràng giọng miền Trung.
- Răng mi? Răng mi nói tau ngu?
- Thì ban đầu anh nghe tiếng gọi anh cũng tính dừng xe, nhưng sau anh phát hiện ra giọng của mi thì anh đạp xe đi luôn không thèm đoái hoài gì nữa
- Giọng tau thì làm sao mà không thèm đoái hoài?
- Thì ban đầu anh nghĩ chắc con Nga gọi thì anh tính dừng lại nói chuyện, nhưng mà sau đó phát hiện ra không phải con Nga mà là con Hằng, con Hằng là cái con suốt ngày hát ăng ẳng khiến anh điếc tai nên anh tức anh không thèm dừng xe nữa chớ sao.
- À, cái con ni mi trêu tau hả mi
Hằng đạp Nga mấy cái khiến con bé ngã nhào xuống giường, Hai đứa xông vô đánh nhau, Nghe hai đứa nói một tràng tiếng Bắc, tiếng Trung lộn nhèo,Vân ôm bụng cười còn Thúy thì vẫn tỏ ra giận dỗi
- Hai đứa này dại trai, rồi có hôm bị trai nó lừa cho coi.
- Em tình nguyện bị trai đẹp lừa,hihi
- Mà cũng chưa chắc là anh Huy mà chị Thúy.
Câu chuyện cái điện thoại bị mất của Thúy được sáng tỏ vào ngày chủ nhật tuần đó. Ngày nghỉ, Thúy với Vân lôi đồ đạc ra quét dọn phòng, Lúc kéo cái tủ vải đựng quần áo ra để quét bụi dưới gầm, Vân đưa nhát chổi khua khua thì lôi ra một vật màu trắng, nhìn kĩ thì đúng là cái tai nghe của Thúy nhưng nó bị chuột cắn nham nhở. Chắc là chuột đã tha cái tai nghe này xuống.
- Thúy ơi, mày nhìn cái tai nghe của mày đây này.
- Trời ơi, cái tai nghe của tao sao mà ở đây.
- Thì chuột tha chứ sao.
- Ờ thế mày tìm kỹ xem, biết đâu cái điện thoại của tau cũng bị chuột tha mày.
- Cái điện thoại nặng thế sức đâu chuột nó tha nổi.
Nói thế, nhưng Vân xê tủ quần áo ra ngoài, hi vọng tìm thấy điện thoại minh oan cho Huy. Nhưng chẳng có cái điện thoại nào cả, chỉ có một cái dây buộc tóc và mấy nghìn tiền lẻ bị chuột cắn nát. Đời sinh viên, phòng trọ nhà nào cũng sống chung với chuột. Chuột cắn phá đồ đạc, ngay cả cái xô đựng gạo nó còn cắn hỏng cả nắp xô. Đấy là nhẹ, nghe bảo có người đêm nằm ngủ, chuột còn bò lên cắn cả chân.
- A, đây rồi. Cái Thúy reo lên.
Lúc lật tấm ván giường lên, điện thoại một đường, pin một đường nằm lấp láp dưới mấy cái hòm đựng đồ.
- Hằng ơi, Nga ơi...
- Gì thế chị? Hai đứa lập tức chạy qua
- Chị tìm thấy điện thoại rồi, nó nằm dưới giường này.
Nguyên lai cái điện thoại của Thúy nằm dưới giường là do hôm về, Thúy vội vã ném cái điện thoại lên giường mà không thèm nhìn xem nó ở góc tích nào, nó rơi xuống khe hở giữa tường và giường, văng vào trong góc. Thúy về nhà, đinh ninh là điện thoại bị mất mà không tìm kỹ lại.
- Đấy, thế là mày nghi oan cho người ta rồi nhé, may mà còn chưa đi bắt tội người ta.
- Tội nghiệp anh Huy của em. Hằng lên tiếng.
- Anh Huy của mày bao giờ thế? Anh Huy của tao. Nga tranh với Hằng.
- Ai đẹp trai mày cũng tranh là thế nào? Là của tao.
- Bằng chứng là anh Huy xách bì gạo cho tao, còn mày gọi thì anh không trả lời còn gì
Hằng bị Nga nói cho không biết trở thế nào nữa, còn Nga thì đắc ý lắm.
- Em đã biết mà, anh Huy đẹp trai nhưng không nguy hiểm.
- Mọi người đều gặp anh ấy cả rồi à? Vân hơi tò mò về anh Huy trong câu chuyện của Hằng và Nga
- Đẹp trai cực luôn chị. Người gầy gầy, cao cao nhưng có cái mũi tây đẹp tuyệt vời.
- Hơn đứt anh Phong của chị luôn.
- Hai đứa này lại nói bậy cái gì đấy. Vân đưa tay cốc hai đứa trên đầu
Đúng lúc đó thì điện thoại reo. Là cuộc gọi của chị Thanh, chị gái của Phong. Hai người là con của bác chủ nhà. Vân ở đây khá lâu nên chơi với hai chị em nhà Phong khá thân thiết. Mấy đứa trong xóm thấy Vân với Phong hay nói chuyện với nhau, hay đi cùng nhau nên thường gán ghép nhưng Vân cũng chỉ coi Phong là bạn, với lại Phong cũng có người yêu rồi.
- Em, tối mai rảnh không?
- Dạ, tối mai em không bận gì cả.
- Thế hẹn hò nhé!
- Vâng, để em bảo lại với Thúy, và cả Hằng, Nga nữa xem bọn nó có việc gì không?
- Không cần đâu, mình em thôi. Chị hỏi này, em có người yêu chưa?
- Em chưa. Chị hỏi có việc gì đấy ạ? Vân có chút thắc mắc.
- Thế thì tốt quá, để chị giới thiệu người yêu cho nha
- Thôi, chị ạ. Em còn chưa nghĩ đến chuyện đó
- Chưa nghĩ cái gì nữa, Con gái 22 tuổi có người yêu được rồi.
- Thật mà chị, em chưa muốn có người yêu.
- Thì em cứ gặp đi đã, chị đảm bảo là hai đứa rất hợp nhau
- Nhưng mà...
- Không nhưng nhị gì hết, thằng bé này học giỏi lại ngoan nhưng mà hơi nhát gái. Đang học năm cuối, Chồng chị hôm trước gặp em thấy em cũng ngoan nên muốn giới thiệu em với nó. Hi, thế mà trước giờ chị không nghĩ ra.
- Nhưng mà...
- Em cứ gặp đi, không được thì làm bạn cũng tốt mà
- Nhưng mà em ngại lắm
- Ngại gì? Chuyện này là bí mật, không để ai biết đâu đấy. Thế nhé em
- Vâng
- Mai chị gọi nhé. Người này em cũng biết.
Người em cũng biết, Vân nghĩ vẫn không nghĩ ra đối tượng mà chị Thanh định giới thiệu. Tối thứ hai, vừa mở máy tính lướt mạng, chị Thanh đã gọi.
- Alo, em à. Chị đợi em dưới cổng rồi nha, mặc quần áo rồi đi ra đây với chị.
Vân thất thểu, thực sự chưa chuẩn bị tâm lý cho việc này. Quán café Điểm Hẹn nằm ở ngã tư, cách chỗ Vân ở không xa, từ trường đại học Thương Mại đi đến cũng chỉ mấy trăm mét. Chị Thanh và Vân vào quán ngồi trước.
- Ai mà bí ẩn thế hả chi? Vân không dấu nổi tò mò.
- Lát nữa em sẽ biết.
Phục vụ vừa bê một cốc capucino ra thì nghe chị Thanh gọi
- Nam, bên này.
"Nam", Vân lục lọi trong trí nhớ số người quen của mình, không có ai tên Nam cả. Vân ngồi quay lưng nên không nhìn thấy người tên Nam đó. Khi hắn đến nơi, chị Thanh vồn vã.
- Ngồi xuống đây đi em.
Vân ngẩng đầu lên tính chào hắn thì ngớ người
- Ơ.... Là anh ạ?
- Bạn nhìn quen quen.
- Hôm nọ sang đường, em nhờ anh...
- Ừ, đúng rồi. Thảo nào nhìn bạn quen quen.
- Này hai đứa đang nói cái gì thế. Không phải hai đứa đều biết nhau à? Chị Thanh chen vào.
- Biết nhau á? Bọn em chỉ gặp nhau ngoài đường.
- Hai cái đứa này làm sao thế?
- Sao hả chị? Vân và Nam đều ngạc nhiên.
- Ơ.... Thế không phải hai đứa ở cùng xóm trọ à?
- Em không biết anh ấy.
- Em cũng không biết bạn ấy.
- Nam, em ở phòng cầu thang nhà chị phải không?
- Vâng.
Vân ngớ người.
- Nhưng, mọi người nói người ở phòng cầu thang tên Huy
- Huy? Cả chị Thanh và hắn đều vô cùng ngạc nhiên.
- Thì cái Nga nói, thấy tên trong quyển vở của anh là Huy nên ai cũng cho rằng anh tên Huy.
- Thảo nào, hôm nọ thấy có người vẫy tay về phía mình nhưng miệng lại cứ gọi anh Huy, anh Huy... mình tưởng nó gọi ai nên không trả lời.
- Ha ha.... Huy, em còn có cái tên này nữa đấy. Chị Thanh cười to
- Chắc tại quyển vở em mượn bạn Huy về chép.
- Đây là em họ chị. Mà hai đứa ở trong nhà gần 1 tháng không biết mặt nhau ư?
Nam cười trừ, Vân thì đang vô cùng bối rối vì sự tình cờ này. Không ngờ, anh đẹp trai mà Hằng và Nga suốt ngày tranh dành lại trông như thế này.
- Dạ, cũng không để ý nên không biết.
- Hai đứa xem ra cũng có duyên, còn dắt nhau qua đường nữa mà.
Câu nói đùa của chị Thanh làm hai đứa đều ngượng ngùng đỏ mặt.
- Lần sau nhớ mà thăm hỏi nhau thường xuyên nhá.
Ngồi được một lúc, chị Thanh lấy cớ bận việc rồi về sớm, hai đứa năn nỉ thế nào cũng không chịu ở lại. Câu chuyện khi còn lại có hai người bỗng trở nên gượng gạo và ngại ngùng. Không biết là Hằng, Nga mà biết được sự thật này nó sẽ giật mình thế nào. Nam đang học năm cuối chuyên ngành bác sỹ đa khoa, trường Y Hà Nội. Vì thế nên Nam nhiều hơn Vân 2 tuổi, gọi nhau là anh em cũng đúng. Câu chuyện ban đầu chỉ xoanh quay việc Vân học trường gì, Nam học trường gì, quê ở đâu dần dần cũng cởi mở hơn. Họ bắt đầu nói đến những buổi gia sư của Vân, nói đến những ca trực đêm ở bệnh viên của Nam, có cả tiếng cười và cả sự thán phục về công việc của hai người.
Đêm mùa đông thật lạnh, Hai người sóng sánh đi bên nhau. Những hàng ngô nướng, khoai nướng thơm lừng bốc khói ngun ngút. Người ta đi vội về vội giữa cái tiết trời giá lạnh. Đến ngã ba đường chuẩn bị rẽ vào ngõ nhà trọ, một cái xe máy phân khối lớn từ bên trong ngõ 58 phóng ầm ầm vụt đến, tiếng ga rú xé toang màn đêm yên tĩnh, đúng lúc Vân đang định sang đường, chưa kịp hoảng hốt nhìn chiếc xe như một hung thần lao về phía mình thì đã bị một bàn tay nắm lấy cánh tay Vân kéo lại. Nếu là cảnh trong một bộ phim, thì chắc là lãng mạn lắm. Nhân vật nữ chính sẽ theo đà mà ngã vào lòng nam chính, còn nam chính thì nhân cơ hội mà vỗ về. Nhưng mà tình huống của Vân thì ngược lại, cái kéo mạnh của Nam làm cả hai đều ngã sóng soài trên vỉa hè. Chân của Vân vấp phải bậc đá của vỉa hè mà bị sước chảy máu. Chỉ nghe tiếng cười ha hả của gã thanh niên xăm trổ đầy mình đèo hai cô gái ngúng nguẩy phía sau và tiếng chửi "Đồ mất dạy" của người đi đường sau làn khói xe mất hút.
- Chân em bị thương rồi, để anh đưa em đi băng vết thương lại. Nam nhanh chóng nhìn thấy vết sướt ở chân đang chảy máu.
- À, không sao. Chỉ là vết thương nhỏ, vài ngày là khỏi mà.
- Em đừng xem thường, vết xước thế này mà để bị nhiễm trùng là nguy hiểm lắm đấy. Những người học y hình như vẫn thường làm quá vấn đề lên.
- Không cần đâu ạ.
- Ở phòng anh vẫn còn băng bông và thuốc sát trùng, về đó anh xử lý vết thương cho em.
Cuối cùng, Vân cũng nghe lời hắn, vừa đi vừa hi vọng là bọn nó chưa về. Hôm nay, Thúy đi làm thêm ở quán café. Nga và Hằng đi hẹn hò với bạn trai. Đến cổng, nhìn lên tầng hai thấy vẫn tối thui. Vân cảm thấy nhẹ lòng. Thuốc nhỏ I-ot khiến Vân xót quá nhăn mặt á lên thành tiếng.
- Không sao, tí nữa sẽ hết xót ngay. Hắn cẩn thận cầm bông lau vết thương trên chân và dán miếng urgo vào chỗ vết thương. Hành động thật cẩn thận và tỉ mỉ.
- Em cầm lấy chỗ thuốc này về ngày mai dùng, mỗi ngày em rửa vết thương hai lần nhé.
Vân tập tễnh nhận lấy túi thuốc, chẳng may đầu gối va vào giường làm bình I-ôt trong túi văng ra, hai người cùng cúi xuống nhặt lọ thuốc khiến cho hai cái đầu va vào nhau đau điếng. Không biết tại sao hôm nay Vân càng lúc càng trở nên vụng về và hậu đậu. Mặt Vân đỏ bừng, nghe tim đánh phịch một tiếng.
- Em cảm ơn anh nhé!
- Ừ, không có gì đâu. Em về nghỉ ngơi đi.
Buổi tối hôm đó của Vân trôi qua chậm chạp. Không biết Vân nghĩ gì, tưởng tượng cái gì, người cứ lăn qua lăn lại, thỉnh thoảng lại mỉm cười. Mãi tới gần sáng, cô bé mới chợp mắt.
Trưa hôm sau, Hằng với Nga bê bát sang bên Vân ăn cơm. Bữa ăn vô cùng rôm rả bởi sự tranh luận của hai đứa.
- Này, hôm nay anh Huy đẹp trai cười với tao đấy. Hằng nói với Nga
- Anh ấy cười với tao suốt.
- Anh ấy không phải tên Huy đâu. Là tên Nam mà. Vân nói với hai đứa.
- Sao chị biết?
- Thì hôm qua bác chủ nhà sang đây bác bảo thế, là cháu họ của bác chủ đấy. Vân dấu nhẹm cuộc gặp tối hôm qua.
- Hèn gì em gọi anh Huy anh ấy không trả lời. Đấy, mày xem, không phải anh ấy bơ tao mà là tao gọi nhầm tên. Người gì đâu cái tên người ta chưa hỏi rõ ràng cũng mách ầm lên
Bị Hằng nói đều, Nga chuyển hướng
- Có ai có số điện thoại của anh Huy không? Quên, anh Nam.
- Hôm nay, Mày mà lấy được số điện thoại của anh ấy tao bái mày làm sư phụ.
- Làm sư phụ của mày tao cóc cần, nhưng mà một bữa sữa chua mít hoặc bún đậu thì được.
- Ok thôi, mày cứ lấy được về đây đi đã.
- Đợi đó nha.
Nói là làm. Cả bọn há hốc mồm thấy cái Nga cầm cái bát không chạy xuống phòng Nam. Vân, Hằng, Thúy cũng bỏ bữa lấp ló ở cửa xem nó định làm gì.
- Anh ơi, anh. Nó gõ cửa phòng Nam.
Nam mở cửa. Nga bày ra cái bộ mặt khó xử, ngại ngùng nói:
- Anh ơi, anh có thể cho em xin tí nước mắm được không ạ? Nhà em bị hết nước mắm mà chưa đi mua được.
- Em đợi tí. Nam nói xong quay vào chỗ bếp
Chỉ đợi có thể, Nga chộp lấy cái điện thoại của Nam đang để trên giường, hí hoáy vuốt vuốt ở màn hình, nhưng mặt nó hiện lên chút nhăn nhó. Nam đi ra, nó lại phải trả ngay điện thoại về chỗ cũ. Tươi cười làm như không có chuyện gì rồi cầm bát nước mắm đi về.
- Ha ha... lấy trộm số điện thoại của người ta ai dè máy bị khóa. Chưa có ai như mày, Nga ơi là Nga. Hằng cười trên bộ mặt đầy đau khổ của Nga.
- Mày giỏi hơn thì xuống lấy đi.
- Hihi.. tao không giỏi như mày nhưng cũng không đến nỗi vô duyên như thế. Ai đời xuống đi xin nước mắm.
- Cái đó là bình thường, hàng xóm làng giềng tối lửa tắt đèn có nhau. Không biết từ khi nào Vân tham gia vào cuộc tranh luận của hai đứa.
- Đấy, chị Vân nói thế mới đúng chứ. Đừng có tưởng tao không có thu hoạch gì nha Hằng.
- Gì mày?
- Không xin được số điện thoại nhưng tao nhìn thấy face của anh Nam
- Thật à?
- Thật? một bữa bún đậu đeee
- Cũng được, tao bao mày chi.
Gõ trên thanh tìm kiếm của facebook, rất dễ để tìm ra cái tên "Nam dị" và hình đại diện của hắn. Hằng và Nga thay nhau vào kết bạn với Nam và cũng được chấp nhận, hai đứa reo lên, ôm nhau nhảy nhót. Thúy cũng nhảy vào kết bạn.
- Chị Thúy hết ghét anh Nam rồi hả?
- Là hiểu lầm mà.
- Sao chị bảo trai càng đẹp càng nguy hiểm.
- Chị Vân, chị kết bạn với anh Nam đi
- Thôi, để khi khác, dạo này chị cũng không hay dùng facebook mà.
Bình thường, Vân rất ít khi dùng facebook nhưng buổi tối hôm đó, không biết là do tò mò hay gì, Vân gõ tên " Nam dị" trên face. Xem qua trang cá nhân của Nam, đọc những bài thơ Nam làm. Vân có chút cảm phục về tài lẻ của Nam và cảm thấy Nam là một người sống khá nhiệt tình, nội tâm và tình cảm. Một thông báo kết bạn đến từ " Nam dị" kèm tin nhắn:
- Kết bạn với anh nhé! Anh Nam phòng cầu thang.
Vân dí con chuột nhấn nút except
- Vân ngố, là biệt danh của Vân em hả? Nam hỏi
- Vâng, là các bạn gọi em thế?
Cũng không hiểu từ bao giờ, cánh cửa phòng Nam khi có người ở nhà thì không còn đóng im ỉm nữa. Thỉnh thoảng, Hằng, Nga vẫn chạy xuống đó mượn sách, mượn máy tính nghe nhạc. Nam cũng hay lên tầng hai để đi dạo cho thoáng, hay đôi khi lại bê laptop lên lan can tầng hai bắt wifi cho mạnh. Hằng, Nga thường xuyên cãi cọ nhau vì chuyện đó. Cái Nga cho rằng anh Nam lên tầng có thể vì đã nhìn trúng nó sau cái bát nước mắm định mệnh, cái Hằng thì nói anh Nam là của nó. Vân lúc đó chỉ biết mỉm cười trước cuộc tranh luận không ai chịu ai. Bất giác nhớ tới câu thơ trước đây đã từng đọc "Anh đi dạo thường xuyên hơn qua căn nhà em ở, Em cũng chợt thích ngồi bên cửa sổ, chỉ cần một cái nhìn hai đứa sẽ ngủ ngon". Chỉ nghĩ thế thôi mà Vân cũng đã đỏ mặt, tim đập vội vã. Trước, Vân và Thúy hay chia đều nhau đi chợ. Dạo gần đây, Vân nhận luôn phần việc của Thúy làm nó vừa ngạc nhiên, vừa sung sướng. Hay như dạo trước Vân, ít ra ngoài buổi tối nhưng dạo này lại chủ động rủ mấy chị em đi dạo phố, đi chợ đêm. Những buổi tối gần đây, Vân cũng hay vào face và để đèn sáng. Sự thay đổi thói quen của Vân khiến cho Hằng, Nga phải kêu lên "Chị Vân dạo này lạ quá". Buổi tối hôm không phải đi trực, lại có cuộc trò chuyện đêm khuya của hai người qua facebook. Từ câu những câu chào xã giao, hai người bắt đầu chia sẻ bài hát, phim ảnh... Vân và Nam hay nói về Hà Nội, nói về những con phố rụng là vàng, nói về hoa bàng lăng trên phố Nguyễn Phong Sắc, nói về con đường hoa sữa trên đường Lê Quang Đạo. Có lẽ tình yêu từ những cái đẹp mộc mạc của Hà Nội ấy càng khiến hai người gần nhau hơn.
- Này, em... Hồ Tây mùa này đẹp lắm đấy. Hôm nào đi xem nhé!
- Nhưng mà mùa này lạnh lắm!
- Em cứ thử đến đó một lần xem. Anh đảm bảo em sẽ bị nghiện ngay đấy.
Để kiểm chứng xem mình có bị nghiện như lời Nam nói không, Vân đã đồng ý buổi hẹn hò đầu tiên vào một chiều chủ nhật.
Vân xúng xính trong chiếc áo khoác đỏ, cái mũ đỏ chùm kín đầu và cái khăn choàng màu trắng. Ngồi sau xe Nam, cảm giác được hương gội đầu tỏa ra thoang thoảng. Chiều hồ Tây mùa đông, có rất ít người qua lại. Có lẽ là người ta sợ lạnh. Những cây dương liễu quanh bờ cũng không còn xanh mướt như độ sang thu, vẻ trụi cành của những gốc cây càng làm cho nơi này thêm cổ kính. Gió vẫn rít đều đều.
- Chúng mình đến chỗ này nhé!
Nam chở Vân đến quán café Bảo Oanh trên phố Trấn Vũ nằm sát với đường Thanh Niên, ngồi ở chỗ này vừa có thể nhìn ra hồ Tây, hồ Trúc Bạch
- Ăn kem mùa đông bao giờ chưa? Nam hỏi
- Em chưa.
- Vậy thử nhé, anh cá là nó sẽ làm em thích.
Nam gọi hai phần kem dừa. Không gọi là ly vì kem này để trong lòng quả dừa. Kem được làm thơm, trắng ngần, đặc và ngậy. Phủ xung quanh viên kem là những cùi dừa xiêm non thơm phức, bên trên được rắc lạc, ngô non, thạch, nho hoặc bí đỏ thái sợi. Vân đưa thìa kem đầu tiên vào miệng, cảm giác mát lạnh len xuống tận cổ, tận ruột nhưng lại cảm nhận thấy vị ngọt, vị béo ngậy hòa quện trong đó.
- Thế nào, ngon không?
- Uhm... ngon ạ.
- Anh đã biết là em sẽ thích mà.
Ngồi từ chỗ này nhìn ra hồ Tây, chiều tối mùa đông nhưng cũng không làm giảm bớt đi cái vẻ lung linh của nó. Khi thành phố lên đèn, hồ Tây sáng rực lên như một thành phố nhỏ huyền ảo. Vân lần đầu tiên cảm thấy hồ Tây đẹp như thế. Đứng cạnh nhau đã rất lâu trên lan can của café Bảo Yến nhìn ra hồ, những ánh đèn từ các dãy phố đang chăng hoa, đẹp rực rỡ.Vân mơ hồ cảm thấy từ lâu rồi mình không có cảm giác này, không thể gọi tên cho nó là cảm xúc gì nữa. Chỉ biết là giữa thời tiết giá lạnh này, thỉnh thoảng bắt gặp ánh mắt của Nam là mặt Vân lại nóng bừng lên, bối rối. Cơn gió lạnh lướt qua làm Vân khẽ rùng mình một cái.
- Em lạnh lắm à?
- Vâng, có chút hơi lạnh
- Hình như tay anh vẫn còn trống đấy.
Câu nói của hắn khiến Vân giật mình, chưa kịp phản ứng lại đã thấy bàn tay hắn nắm lấy tay nàng cho vào túi áo. Cảm giác ấm áp theo mu bàn tay lan truyền khắp da thịt, len lỏi đến tận tim, đến nỗi khuôn mặt cũng trở nên nóng bừng và có hai vệt đỏ. Vân định rút tay mình ra khỏi tay hắn nhưng đã bị bàn tay ấm áp kia nắm chặt.
- Rút tay ra em sẽ bị lạnh đấy. Em vẫn thường ngốc như thế à.
Vân do dự nhưng cuối cùng lại tham lam để bàn tay mình hưởng thụ cái sự ấm áp kia. Sau buổi đi chơi đó, đúng như Nam nói, Vân có lẽ đã bị nghiện. Là nghiện cảnh về chiều của hồ Tây, là nghiện cái thứ ánh sáng lung linh, huyền ảo trên mặt hồ, là nghiện vị kem dừa béo ngậy, là nghiện bàn tay ấm nắm lấy bàn tay, nghiện cử chỉ ân cần của người đó hay là nghiện cảm giác ngồi sau xe đi một vòng hồ Tây yên ả, Vân cũng không biết nữa. Nhưng cứ mỗi buổi chiều không bận bịu, xóm trọ lại vắng cả Vân và Nam. Những cái nắm tay nhiều dần theo thời gian và không còn ngượng ngùng mấy nữa.
- Em này
- Sao hả anh?
- Sao cái lúc mới đến anh thấy cái Thúy nó ghét anh thế, gặp anh mà nó cứ hậm hực.
Vân nhớ tới vụ Thúy nghi ngờ Nam lấy trộm điện thoại thì không nhịn được khẽ cười.
- Em cười cái gì thế?
- Không có gì, lúc đầu nó nói anh nguy hiểm.
- Nguy hiểm á? Thế sao bây giờ không thấy nó ghét anh nữa nhỉ?
- Anh đi hỏi nó đi.
- Anh nghĩ chắc là nó thấy anh đẹp trai dần lên và cũng có phần dễ thương.
Vân bật cười trước thái độ tự trả lời tự tin của hắn, hắn đang nhìn xa xăm ngoài hồ Tây lộng gió.
- Thế em thấy anh thế nào?
- À.... Bí mật, đợi sau này em sẽ nói cho anh biết.
- Có phải em thích anh từ cái nhìn đầu tiên không? Nói thật đi.
- Anh tự tin quá nha.
Vân không biết mình bắt đầu để ý đến Nam từ lúc nào. Có thể là từ lúc sang đường, có thể là từ những tò mò trong câu chuyện của Hằng, Nga. Có thể là cái buổi tối Nam kéo Vân khỏi cái xe hung thần, cũng có thể là từ những cuộc trò chuyện đêm khuya của hai người.
- Mà phòng cái Lan trên tầng ba vừa chuyển đi rồi đấy
- Là bị bác đuổi hả?
- Anh cũng biết à?
- Hồi mới đến anh biết là sẽ có ngày đó mà.
- Sao thế?
- Vì cái hồi anh mới chuyển đến xóm, có lần nó nhờ anh lên sửa điện giúp. Mãi tới gần trưa anh mới lên được thì bắt gặp cảnh không nên nhìn thấy của nó và người yêu làm anh sợ hết hồn.
Vân nhớ tới hôm Thúy bị mất điện thoại , Nga bắt gặp Nam đỏ mặt, lúng túng ở cầu thang, chắc là do việc này. Đầu nghĩ nên mồm không khỏi buột ra câu hỏi.
- Như thế nào là không nên nhìn thấy?
Hỏi xong, Vân mới biết mình đỡ lỡ miệng nhưng đã không kịp cứu vãn tình thế.
- Là như thế này. Hắn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi Vân, rồi cười đắc chí.
- Thậm chí còn thân mật hơn như thế rất nhiều. Em có muốn...Hắn nhìn Vân cười đầy ma quái.
- Không... Vân thẹn thùng quay đi, có một mặt trời đang đỏ trên khuôn mặt.
Nguyễn Thị Thoa
0 nhận xét:
Post a Comment