Friday, November 7, 2014

Sẽ không quên tình yêu

Anh cười cay đắng. Tình yêu của anh cũng như khinh khí cầu này, bay cao trên bầu trời nhưng không tìm được bến đỗ mà vỡ tan.
***

Máy bay đáp xuống mảnh đất Cam Ranh trong cái nắng tháng 10 gắt gỏng như muốn hừng hực cháy. Anh chàng thư kí vội che một tập hồ sơ lên đầu anh, tay kia vẫn kéo hai cái vali chồng lên nhau có chút khổ sở. Nheo nheo đôi mắt, anh tự mình che nắng, rảo bước về phía lối ra. Anh đứng ở khu lấy hành lí, đợi thư kí cùng anh bước ra ngoài. Người của công ty đối tác đã đón sẵn lập tức tiến đến, một người nhanh tay đỡ hành lí trong tay chàng thư kí, một người tay cầm hoa miệng liến thoắng:
- Chuyến bay trễ khiến anh mệt mỏi rồi. Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn xe ở ngoài, lập tức đưa mọi người về Nha Trang ngay!
Anh nhíu mày nhìn anh ta cầm bó hoa hua hua trong không khí:
- Có tặng hoa nữa sao?
- À không, hoa này dành cho Giám đốc công ty khác, họ đã đến từ chuyến bay trước nên đang đợi trong quán cà phê.
- Là nữ?
- Vâng, mời đi lối này.
Anh ngồi trên xe chong mắt ra ngoài, nắng vàng mê mải. Phía hông xe có người tiến đến, là anh chàng liến thoắng và một cô gái, cô ấy mặc váy công sở, dáng người ưa nhìn, đang bước nhanh về xe đầu hơi cúi xuống như để tránh nắng. Cửa xe được mở ra, thân hình mảnh dẻ nhẹ nhàng tiến vào cười nhỏ nhẹ:
- Xin lỗi, đã khiến mọi người phải đợi.
- Không sao, chuyến bay đến trễ, cũng đã khiến cô phải đợi.
Cô thấy anh, chợt sững người, sau đó rất nhanh lấy lại bình tĩnh, mỉm cười lịch sự, ổn định chỗ ngồi bên cạnh anh. Anh chàng liến thoắng liền giới thiệu mọi người với nhau rồi thông báo lịch trình công việc. Anh nhìn sang cô, cô ấy yên lặng, dường như lơ đãng nhìn qua ô kính xe. Cách trang điểm khiến cô trông sắc sảo và nghiêm nghị, nắng hắt qua kính ánh lên nửa khuôn mặt cô khiến cô có chút mờ ảo, hàng mi khẽ rung rung. Anh nói vu vơ:
- Thật không ngờ giám đốc công ty NBA lại là một cô gái trẻ thế này. Phụ nữ lên được vị trí như cô quả thật không đơn giản.
Cô nhận ra anh đang nói chuyện với mình, vẫn không ngoảnh đầu:
- Bố tôi là tổng giám đốc công ty... Cô buông một câu lơ lửng.
- À...ra thế.
Cô nhếch miệng, ai cũng thế thôi cứ nghe đến bố cô liền nghĩ rằng cô mượn hơi bố mình mà lên cao và yên ổn trên vị trí giám đốc bộ phận hành chính này. Chẳng ai quan tâm cô đã và đang nỗ lực như thế nào.
- Dù sao cũng sẽ rất vất vả.
Anh cúi đầu nhìn ngón tay mình thong thả nói. Mọi công việc trên đời đều có khó khăn. Anh đã phải trải qua những gì, anh đều nhớ rõ, dù cho cô có người nâng đỡ nhưng ắt hẳn cũng không dễ dàng gì. Anh nói cho cô cũng là nói cho những cay đắng mà người muốn thành công đều phải trải qua.
Cô khẽ cười, không đáp. Trên xe chỉ còn lại khoảng không ù ù tiếng máy điều hòa.
***
Anh chợt mở mắt, không biết mình đã thiếp đi bao lâu, chỉ thấy ngoài cửa xe một màu đỏ ối, anh buột miệng hỏi:
- Đến đâu rồi vậy?
-...
Không có tiếng trả lời, anh ngoái ra ghế sau, chàng thư kí còn đang ôm cặp tài liệu ngủ gục. Anh quay sang, cô hơi liếc mắt nhìn anh rồi lại quay ra khoảng mênh mông phía ngoài, nhẹ nhàng trả lời:
- Gần đến bãi Dài, cũng gần đến Nha Trang. Ở đây ngắm hoàng hôn là đẹp nhất.
- Cô từng đến đây sao?
- Đã từng...Đứng ở đây mà hét sẽ cảm thấy rất thoải mái...
-...
Kí ức như vẽ lại trong cô khung cảnh mặt trời đỏ rực từ từ chìm sâu xuống lòng biển, có hai người ngồi bên nhau bên bờ biển cao vời vợi, những bông lau nhỏ xíu hồng hồng bắt nắng, đung đưa theo gió. Người con gái hét to: "Bánh ú ngốc ghếch..." Chàng trai sẽ cười rạng rỡ hét to hơn: "Ô-li-ver mau mập lên..." .Cô nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út tự nhủ, ngày ấy đã xa mất rồi.
Vào đến thành phố thì trời đã chuyển màu, cái gió chiều đã tràn vào xô đẩy những tàu dừa không ngừng run rẩy. Khách sạn Sunrise cũng đã bừng lên với ánh sáng vàng đầy mời gọi. Bước ra ban công, gió biển lùa vào mát lạnh, toàn vịnh Nha Trang như thu vào mắt cô, đẹp lấp lánh. Gió trên tầng cao thường rất mạnh, từng cơn gió như bàn tay đang luồn vào tóc cô, thật mảnh. Cô hít thật sâu, cảm nhận mọi thứ thuộc về mình, phải rồi, dọc bờ biển này còn nơi nào chưa lưu dấu chân cô và người ấy? Cô miên man rồi chợt bừng tỉnh, có cảm giác ai đó đang nhìn mình vội ngoảnh lại.
Anh xoay xoay một điếu thuốc trên tay, người mặc một bộ đồ ở nhà thoải mái, anh dựa vào ban công phòng bên, chăm chú nhìn cô. Thấy cô quay lại liền quay mặt đi hờ hững nói:
- Nửa tiếng rồi, không lạnh sao?
- À, cũng quen rồi.
- Sắp bữa tối, cô muốn đi cùng không?
- Cảm ơn, tôi hủy bữa tối rồi. Tôi có hẹn.
Anh nhún vai, đặt điếu thuốc còn chưa châm lên ban công, xoay người rời đi. Cô nhìn điếu thuốc chông chênh trên ban công, nó chông chênh như lòng cô bây giờ vậy. Cô nén tiếng thở dài, quay người, hai cánh cửa ban công đồng thời khép lại.
***
4h30' Tiếng chuông báo thức kéo cô ra khỏi giấc mộng, uể oải thay một chiếc váy dài đến mắt cá, khoác thêm một chiếc áo len mỏng. Cô vốc ít nước lên mặt cho tỉnh táo, cào sơ qua mái tóc của mình rồi xỏ xăng đan, đi ra biển. Con đường lưa thưa bóng người, ánh đèn vàng hiu hắt, cô chọn chiếc ghế đá gần trạm cứu hộ, lặng lẽ ngồi xuống. Cô ngân nga một câu hát xưa cũ như thể trở lại ngày xưa, cô cùng người ấy ngồi trên ghế đá mỗi buổi hẹn hò. Tình yêu luôn có những kết nối kì lạ. Cô cho rằng, cơn gió thời gian đã thổi áng mây chuyện tình ngày ấy đi vào quên lãng, thế nhưng khi cô ngồi trước khung trời tĩnh lặng này, tất cả lại tràn về, nguyên vẹn như chưa từng hư hao. Cô nhắm mắt, có thể quên chuyện tình nhưng làm sao quên được tình yêu.
- Nhớ nhà sao?
Cô giật mình mở choàng mắt, thấy anh hai tay đút túi quần, thong thả đi về phía mình, thong thả ngồi xuống.
- Dậy sớm để ngắm bình minh?
- Anh cũng vậy?
Cô lười biếng đưa mắt ra phía biển, anh cũng khoanh tay nhìn về phía chân trời đã chuyển sang màu hồng phớt, mặt trời có lẽ sắp lên. Gió lãng đãng thổi làm vạt váy của cô khẽ đong đưa, cô nhìn sang anh, vài ngọn tóc trước mặt anh bị gió thổi loạn lên nhìn có nét phong trần. Như biết cô nhìn mình, anh chậm rãi cất lời:
- Tôi kể cô nghe một câu chuyện. Khi 20 tuổi, tôi yêu một cô gái. Tôi nghĩ là cô ấy cũng yêu tôi. Chúng tôi hẹn hò như những cặp đôi khác, có vui vẻ, có hạnh phúc và cả say mê. Cô ấy nói với tôi rằng khoảnh khắc mặt trời mọc và lặn trên biển là những khung cảnh rất diệu kì, chỉ cần hai người yêu nhau, cùng nắm tay ngắm hai khoảnh khắc ấy thì sẽ yêu nhau đến tận cuối đời. Cô ấy nói chúng tôi mới chỉ cùng nhau ngắm hoàng hôn nên rủ tôi cùng đi ngắm bình minh. Tôi đã cười cô ấy ngốc nghếch. Sau này khi chúng tôi chia tay, cô ấy nói không yêu tôi nữa, tôi đã luôn cho rằng đó là vì tôi đã không chịu đi cùng cô ấy trong những bình minh. Giống như chuyện của chúng tôi đã định sẵn chỉ có hoàng hôn của kết thúc, không có lấy một ánh ban mai của sự khởi đầu.
Cô yên lặng nghe, không bình luận. Anh ngồi cùng cô đến khi mặt trời lên cao, bầu trời sáng rõ gương mặt nhiều người đi ngang qua họ. Cuối cùng anh cúi nhìn đồng hồ, chống tay đứng dậy.
- Cô biết không, tôi đã tin câu chuyện ngắm mặt trời gì đó. Sau này chúng tôi cũng có dịp cùng nhau ngắm bình minh. Nhưng cô nói giúp tôi xem, tại sao đến cuối cùng tôi vẫn không thể có được cô ấy?
Anh nói xong, bật cười, giọng cười mỉa mai xen chút chua xót. Hai tay lại đút túi quần, thong thả rời đi. Cô nhìn mặt biển xanh biếc, sóng bạc đầu gối mình lên bờ cát, câu hỏi của anh ta, cô đâu biết phải trả lời thế nào.
***
Theo sắp xếp của chương trình, cô theo người hướng dẫn lên ca nô ra Hòn Tằm. Khu resort này cô đã từng đến, rất lý tưởng. Ca nô chạy nhanh khiến hơi nước từ sóng tràn vào khoang ngồi có chút mờ mịt. Ca nô dừng tại đầu cầu thang dẫn lên chiếc cầu gỗ có những cô gái tiếp đón xinh đẹp. Họ cài lên ve áo cô 1 bông lan tím, rồi mời cô vào đại sảnh hội nghị. Mọi thứ đều rất chuẩn xác, rất chuyên nghiệp.
Anh đang cùng mấy người khách chuyện trò chợt nghe dãy ghế đối diện xôn xao, quay sang thấy cô đang cười rạng rỡ, uyển chuyển bắt tay trò chuyện với mấy vị khách. Cô cũng thấy anh, niềm nở cười. Hay thật, sáng thì cô ngồi im như pho tượng, giờ lại như bông hoa trước gió không ngừng đung đưa.
Sau khi diễn thuyết, vị chủ tịch nêu lại những quan điểm cần thảo luận rồi đưa mắt chờ đợi. Cả khu hội nghị xì xào trao đổi. Anh đưa mắt sang cô, thấy cô bình thản, tay cầm bút không ngừng viết viết lên tờ giấy. Cơ hội đến, không nên để người khác cướp mất. Anh giơ thẻ, đứng lên, dõng dạc trình bày bài tham luận của mình, rất phong độ. Sau khi anh nói xong, cả hội trường khu bên anh vỗ tay rào rào, anh đứng giữa rừng tay, nhìn thẳng cô thách thức. Quan điểm gần giống, lại trình bày sau sẽ bất lợi, cô trao đổi thêm với mọi người rồi giơ thẻ, nhẹ nhàng đứng lên, mềm mại đưa ra quan điểm, nhân tiện đánh giá phần trình bày của anh, rất sâu sắc. Sau đó, mọi người hai bên kịch liệt bảo vệ chính kiến, anh cũng thế. Cô chỉ ngồi im, không hề lên tiếng nữa.
Đợi đến khi cuộc trạnh luận đưa ra kết luận cuối cùng, bụng ai cũng đã đánh lô tô vội vàng kéo nhau đến nhà ăn. Những bàn ăn theo tiêu chuẩn 4 sao đã đề tên khách từ trước, cô tìm tên mình, kéo ghế ngồi xuống. Một bàn tay cũng vừa lúc kéo ghế bên cạnh cô. Anh nheo mắt:
- Ngồi cùng rồi.
Cô chớp mắt, cười lịch sự, gật đầu.
- Tôi đã mong chờ cô tiếp tục phản bác phần tham luận của tôi. Sao cô lại nhường?
- Tôi đã phản bác.
- Cô nên đi đến cùng, bây giờ lợi thế đã thuộc về bên tôi.
- Anh biết không, đây là hội thảo phi lợi nhuận.
Nụ cười đắc thắng của anh biến mất, đúng vậy, là phi lợi nhuận nên không cần phải nỗ lực giành phần thắng. Anh đã muốn chứng tỏ mình, lại cho rằng cô ấy muốn nhường anh. Vì sao chứ? Cô ấy và anh còn là những người xa lạ. Anh tự cười bản thân mình.
****
Khinh khí cầu lượn theo chiều gió, cô khoanh tay dựa trên thanh chắn, quan sát toàn vịnh Nha Trang. Đây là lần đầu tiên cô lựa chọn hình thức tham quan này, rất tuyệt. Nắng vàng vây xung quanh, gió nhẹ nhàng thổi, khung cảnh ở dưới tràn đầy trong mắt, từng làn sóng lấp lánh. Tham gia bay lần này có không ít công ty đã gặp trong hội nghị, cô không muốn trò chuyện nhiều, tách sang góc kia của sân đứng, một mình ngắm cảnh. Cô quên là sân đứng hình tròn, chẳng che giấu nổi ai.
- Giám đốc NBA đây mà, sáng ngồi bên khu B nên chưa kịp chào cô. Tổng giám Phan khỏe chứ ạ? Lần này phu quân để cô đi một mình sao?
- Đúng vậy. Chào giám đốc Trung! Cô khách sáo cười, con cáo già luôn cản trở dự án công ty cô mà lên tiếng thì chẳng có gì hay ho.
- Ha ha, chủ tịch Hà, chắc anh không biết, cô giám đốc này từng trốn cha đến học ở đây đấy.
- Ồ, vậy sao? Sao tôi không nghe cha cô nói gì nhỉ?
Chủ tịch Hà là người chủ trì quan trọng nhất miền Trung. Cũng là người không nên đắc tội. Cô nhún nhường
- Cháu lúc đấy chỉ là sinh viên, cha cháu đâu dám kinh động đến ngài.
- Vậy chắc chủ tịch Hà cũng không biết, cô ấy còn có tình yêu kinh thiên động địa ở đây nữa cơ đấy, còn vì người ta tự tử , tiếc rằng người ấy lại không phải phu quân cô ấy bây giờ.
Chủ tịch Hà tròn mắt, cô cũng sững người. Chuyện này không nhiều người biết, vả lại kể chuyện ấy ra đây là muốn cái gì? Hạ bệ cô? Cô hít một hơi, bình tĩnh nói:
- Không ngờ giám đốc Trung lại quan tâm đến đời tư của tôi như vậy, tôi thật cảm động, nhưng mà ai không có một thời nông nổi chứ? Yêu đương là chuyện của tuổi trẻ, tôi bây giờ đã có chồng tôi, người quan trọng nhất rồi.
- Ha ha, giám đốc Trung à! Ông đi hơi xa rồi.
Chủ tịch Hà lên tiếng, ông lại quay sang cô: - Cô không cần để ý, hi vọng lần tới công ty cô vẫn làm đối tác của chúng tôi. Gửi lời tôi hỏi thăm tổng giám đốc Phan.
- Cảm ơn chủ tịch.
Họ đi sang phía kia, khinh khí cầu vẫn lơ lửng trên không. Tình yêu giấu kín bị phơi bày làm cô luống cuống. Không phải cô lảng tránh chuyện ấy, chỉ là cô đã cố giấu để quên đi. Cô quên mất, một vết đau khi ta không để ý đến nó thì sẽ cảm thấy bình thường nhưng khi nhớ đến thì nó sẽ không chỉ là nhức nhối. Vết thương vỡ bung ra làm lồng ngực cô căng lên, rất khó hít thở. Cô run rẩy bám chặt vào thanh chắn, mím chặt môi.
-Cô...từng tự tử ?
Cô không ngước lên, giọng nói ấy cô đâu thể quên được, mắt chợt phủ màn sương. Anh nhìn cô đầy đau đớn, giọng hơi rung.
- Vì sao?
- Có thể là vì sao chứ? Đừng lo, cũng chẳng phải vì anh.
Gió thổi làm mắt cô cay xè, cô không dám chớp, sợ sẽ không kìm nén được. Ngày đó cô chia tay anh, anh đau khổ thế nào cô biết rõ nhưng cô còn đau hơn, cô còn tìm đến sự giải thoát tồi tệ nhất...Nhưng tất cả đã qua rồi, cô cũng lấy chồng rồi. Cô vĩnh viễn không muốn anh biết. Cô không muốn anh vì cô mà phải suy nghĩ bất kì điều gì nữa. Chuyện xưa rồi, hãy để gió cuốn đi.
- Người họ vừa nói đến là...em là vì tôi?
Anh cố chấp hỏi, tay siết chặt lại, dường như không còn kiên nhẫn. Trước lễ tốt nghiệp cô về nhà hai tuần, quay lại thì nói trái tim cô đã có người khác quan trọng hơn, cô nói không yêu anh nữa, cô nói mình chia tay đi, cô nói quên cô đi... rồi cô biến mất, không để lại một dấu vết. Anh đã nuôi hi vọng nhưng cô lại xuất hiện trong chiếc váy cưới lộng lẫy, cười rạng rỡ khoác tay chú rể, nực cười thay, anh chỉ có thể thấy họ trên bìa tạp chí. Cô là con nhà giàu, vĩnh viễn anh không với tới được nhưng sao cô lại chạy đến mảnh đất này, sao phải giả khổ cùng anh húp mì gói, giả khổ cùng anh mơ ước được vào những khách sạn cao sang, được đi thuyền, được ra đảo và cả được bay trên không thế này...? Tất cả sự thật làm vỡ vụn trái tim anh, anh đã rất vất vả để chắp vá nó lại, vất vả để đứng vững...Gặp lại cô từ hôm qua đến giờ, anh còn không ngừng nhắc chuyện cũ, không ngừng mỉa mai cô, không ngừng muốn hạ bệ cô. Giờ đây lại nghe người ta nói cô vì tình yêu ở mảnh đất này mà tự tử. Tim anh thắt lại, cuối cùng thế nào mới là sự thật?
- Em nói đi.
Anh gào lên, những người khác đều quay lại nhìn hai người, anh không quan tâm. Cô càng yên lặng càng khiến anh khó chịu. Anh hận mình không thể đem cô quăng xuống biển dưới kia.
- Có những thứ không thể thay đổi được, anh đừng tự mình đa tình nữa, truy đuổi sự thật anh được cái gì?
Cô bình thản ngước mắt hỏi anh. Anh sững người. Phải, anh được cái gì? Không có cô ở bên, sự thật kia sẽ mang cô lại bên anh hay sẽ thay cô an ủi anh sao? Anh cười cay đắng. Tình yêu của anh cũng như khinh khí cầu này, bay cao trên bầu trời nhưng không tìm được bến đỗ mà vỡ tan.
***
- Thế nào, trở lại nơi ấy thú vị chứ?
- Bố đã cố tình để con đi?
- Chỉ là xem con đã trưởng thành đến mức nào thôi.
- Vậy bố hài lòng chưa?
- Ừm cũng tạm, nghe nói con ngồi cùng đồng nghiệp cả đêm, lại chỉ phản bác có một lần nên hội nghị kết thúc sớm?
-...
- Hội nghị đặt vé bay về là ngày mai bay phải không? Bố sẽ hài lòng hơn nếu con bay chuyến sớm nhất về nơi này, chồng con chắc cũng mong con về.
- Anh ấy bảo con cứ ở đây nghỉ ngơi...
- Con thấy đấy, chồng con thật tốt! Lẽ nào con để nó vất vả ở đây một mình?
-...
- Bố có nhiều cách để con tránh xa thằng nhãi đó. Không biết con muốn chọn cách nào?
Cô kéo vali ra khỏi khách sạn, trời đã tối đen. Cô đã trả phòng, bù tiền để chuyển chuyến bay sớm hơn. Cuộc điện thoại của bố đến nhanh hơn cô nghĩ. Cô chưa bao giờ thắng trong ván cờ với bố mình, có cố cũng chỉ làm cô hoặc anh tổn thương. Cô rất vui vì được gặp anh, thấy anh trở thành một người thành đạt. Có thể gặp lại người khiến cô đau lòng nhất và thấy người đó bình an có lẽ là giây phút hạnh phúc nhất trong đời. Cô yêu anh là thật, chống đối gia đình vì anh là thật, muốn ôm tình yêu ra đi mãi mãi là thật. Nhưng khoảnh khắc cô mở mắt nhìn thấy trần bệnh viện trắng xóa, thấy mẹ cô gầy rộc, mắt đỏ hoe, yếu ớt cầm tay cô. Cô hiểu, cô không thể ích kỉ chỉ vì bản thân mình. Tình yêu, trái tim cô đã cháy hết mình cho thứ tình cảm đẹp đẽ ấy dẫu chỉ một lần trong đời cũng đã mãn nguyện rồi. Cuộc sống níu cô lại để trân trọng những người còn vì cô mà khóc. Cũng là để cô tiếp tục giữ gìn tình yêu của anh nguyên vẹn nơi trái tim mình.
***
Anh lang thang đến quán cà phê cũ hai người thường ngồi, chọn 1 bàn gần sàn diễn. Hồi ấy cô rất thích nghe họ đàn ghita, hát những tình khúc cho những người yêu nhau. Anh đăng kí một bài ngồi chờ diễn. Anh nhớ cô, tình yêu thuần khiết như nắng mới, ngồi sau xe đạp, ôm eo anh thì thầm hát.
"Xin chào các bạn, hôm nay tôi muốn dành một ca khúc cho một người tôi yêu. Tôi vì cô ấy mua đàn rồi tập đàn nhưng chưa bao giờ đàn cho cô ấy nghe một bài trọn vẹn. Chúng tôi chia tay rồi gặp lại. Hôm nay cô ấy lại đi rồi. Giống như trước đây, không để lại dấu vết. Tôi luôn không hiểu tình cảm của cô ấy dành cho tôi là gì. Còn tôi, sẽ luôn mong cô ấy được hạnh phúc."
Cô buông điện thoại, quay phắt lại sàn diễn. Anh ngồi đó, ôm đàn ghita, cất giọng hát:
"Ta tựa vào nhau, nhìn sóng đang dâng cao
Hạnh phúc như dâng trào, một tình yêu cháy nồng
Vui bên nhau như quên tháng năm trôi qua
Cùng em, ta bay cao vút như chim ngàn
Nhớ làn môi mềm, nhớ nụ hôn đầu
Sao thật bối rối, ta thuộc về nhau.
Cho dù anh hứa: "sẽ vẫn luôn bên em!"
Sẽ mãi luôn yêu em, một tình yêu thắm nồng
Sao em ra đi khi nắng chưa lên cao?
Lời thề kia chưa tan biến phút giây nào
Anh thật ngỡ ngàng, khi người xa rồi
Sẽ chẳng kịp nói với em một câu
Goodbye my love!"
Mọi thứ trước mắt cô mờ mịt, từng giọt long lanh rơi xuống tay cô. Một người phụ nữ khóc vì một người đàn ông không phải chồng mình thật đáng xấu hổ. Nhưng chồng cô không ở đây. Cho cô một khoảng khắc thôi, lại được thấy trái tim rung động. Cô không dám nghe thêm, cố gắng kìm chế, đặt tiền lên bàn, kéo va li vội vã rời khỏi.
Một dáng người len nhanh qua cửa quán, anh không tin vào mắt mình. Bỏ dở bài hát, đặt vội đàn xuống, đuổi theo. Anh chạy theo đến dưới hàng cây, túm lấy tay cô. Họ sững sờ nhìn nhau, không gian như quay lại thời điểm anh và cô đều là những người trẻ tuổi. Hàng cây lúc ấy còn rất thấp, họ sẽ giấu mình sau những tán lá sum suê đó. Anh vuốt mắt cô:
- Ô-li-ver, đừng khóc.
- Nếu không Bánh ú sẽ hôn mắt em, đúng không?
- Tiếc rằng, chúng cao quá rồi, anh không đủ sức kéo chúng xuống che cho em.
Cô mỉm cười, vẫy một chiếc taxi, đặt vali vào trong, xoay người mở cửa trước:
- Em phải đi rồi, anh nhất định phải sống tốt.
- Em cũng nhất định phải hạnh phúc.
Cô ngồi vào ghế, đóng cửa xe. Chiếc xe chuyển bánh, khuất dần trên con phố.. Điện thoại rung rung, anh cầm lên, số của cô:
- Anh biết không, chuyện ngắm mặt trời ấy, em tin là người con gái có thể...
- Em biết không, anh tin là cả hai đều có thể...
- Chỉ một xíu thôi, phần nhiều cho chồng em rồi.
- Chỉ cần thi thoảng thôi! Thế đủ rồi.

CHIA SẺ TÔI NHÉ
SOCIALIZE IT →
FOLLOW US →
SHARE IT →

0 nhận xét:

Post a Comment