Sunday, November 30, 2014

Ngày ta im lặng

Anh nhận ra anh đang ảo tưởng về mối quan hệ với Mai. Và khoảng trống trong anh, từ khi Mai xuất hiện, vẫn chưa thể được lấp đầy. 
***
Càng gần cuối năm thì không khí càng bức bối khó chịu. Rét khô ở đâu kéo về, gây lạnh cóng đôi tay nhưng nóng khô cả cổ. Ở quán cà phê quen, Huy nhìn vào khuôn mặt vị khách xa lạ trước mặt mình. Anh ta đang chậm rãi trình bày về dự án mới với vẻ thuộc làu mệt mỏi, tựa như đã lặp lại câu chuyện này với rất nhiều người. Huy khoát tay: "Cứ gửi hết tài liệu qua email, tôi sẽ tự động kiểm soát được tình hình". Người lạ thở phào vì gặp được khách hàng dễ tính, vội chuyển chủ đề sang chứng khoán. Mùi thuốc lá đâu đây gây oi không thể tả. Bỗng điện thoại rung. An hỏi tý nữa họ đi ăn bò bít tết được không, vì bỗng dưng cô thèm khủng khiếp. Anh trả lời đều đều rằng được, nhưng dặn An phải vào quán anh thích. Tương ớt ở đó cực ngon. An không nói thêm gì, tiếng dạ nhẹ bẫng trong ống nghe. Mọi thứ xung quanh Huy lại trở về đúng nhịp của nó. Tiếng người lạ vẫn âm vang: "Mã này đánh chắc được. Gì chứ chứng khoán đang lên mà, cứ thử một mẻ xem sao". Anh nghe không sót một chữ, nhưng bỗng dưng không thể tiếp thu được gì cả. Khi ánh đèn đường được bật sáng, Huy lịch sự đứng dậy chào khách và ra về.
Họ đi ăn bò bít tết ở quán anh thích. An càng ngày càng gầy xanh. Thỉnh thoảng khi chở cô đi ngoài đường, các mẩu xương từ cô đâm vào lưng anh đau nhói. Nhưng lạ lùng là điều đó không gây buồn rầu cho cả hai. Vì anh thích nghe tiếng cô cười khúc khích mỗi khi anh nhấc bổng cô lên dù chỉ bằng một tay, hoặc ôm cô trọn vẹn trong một cái ôm vào những đêm trời trở lạnh. Hôm nay An mặc váy trắng, dùng son môi màu đỏ. Cô bảo:
- Dạo gần đây em đâm ra thích mặc váy dài. Vì nó cứ quấn quấn vào chân, mát rượi.
- Em mặc váy xinh lắm.
- Hì. Em sẽ mua thêm váy, cũng là cho đợt đi biển sắp tới của tụi mình.
- An này... - Huy ngập ngừng, nhưng rành rọt – Mình dời được không? Công việc quá nhiều và anh có thể không thu xếp được.
Mắt đen chao đảo và ngạc nhiên. Một bên thái dương An giật giật. Cô hỏi lớn:
- Vì sao? Chẳng phải chúng ta đã lên kế hoạch cho nó rất lâu rồi sao? Anh thậm chí đã bắt em phải bỏ thói quen ăn chocolate vào mỗi tối, chỉ để mặc bikini? Và em đã làm theo, không một chút phản đối.
- Em thừa biết chính vì anh lo lắng cho sức khỏe của em nên mới bảo vậy. Nạp đường nhiều tốt lành gì? Bikini chỉ là cái cớ thôi. Sao em chỉ biết đến cảm giác của mình?
- Vậy thì đừng hứa hẹn điều gì nữa cả. Em mong chờ biết bao. Nhưng trên hết là lời hứa, và chờ đợi. Anh hiểu không?
Huy lặng lẽ thở dài. Anh không biết vì sao dạo gần đây, họ lớn tiếng với nhau suốt. Từ những chuyện hết sức cỏn con đến những thứ to tát. Đôi ba lần, An nói nhiều kinh dị, và điều đó khiến anh khó chịu. Nhưng anh vẫn làm theo ý muốn của cô bất cứ khi nào có thể. Món bít tết được mang ra. Anh đổi giọng, dịu dàng: "Em ăn đi. Anh sẽ cố gắng thu xếp.". Gió thổi bên tai buồn rầu. An ăn chậm rãi. Thỉnh thoảng cô ngước lên, quên hết căng thẳng vừa nãy, thì thầm: "Dạo gần đây em đau đầu suốt. Như bây giờ". Chỉ một thoáng sượt qua thôi, anh cảm tưởng cô như đang biến mất đi. Lặng lẽ.
Buổi tối, Huy nhận được tin nhắn của Mai. "Tình yêu làm gì có đúng sai". Anh vừa gặp lại Mai tuần trước, giữa trung tâm thương mại vắng người. Trong dòng người xuôi ngược, khuôn cổ cao từ đâu đập vào Huy gây rát buốt. Nhủ với lòng sẽ đi thẳng, nhưng ngay khi vạt áo rộng chuẩn bị khuất sau cánh cửa, Huy chạy tới và kéo giật cánh tay khẳng khiu đó. Một chút ngạc nhiên, rồi Mai nhanh chóng nở nụ cười. Nụ cười của cô gái anh yêu 3 năm trước đây. Còn vẹn nguyên. Bỗng dưng anh có linh cảm không lành.
...
- Có lẽ em nên đến bệnh viên. – An chun mũi nhăn nhó.
- Do em suy nghĩ quá nhiều đấy thôi. Lại đây.
Huy kéo An vào lòng và luồn tay vào tóc An, xoa dịu. Làn da An ấm nóng dần lên. Mắt cô nhắm nghiền và thả lỏng. Ngay khi suy nghĩ Huy trôi tuột vào đâu đó, các ngón tay Huy buông lơi thì An bỗng hét lên thất thanh. Anh giật mình. "Em sao vậy?". "Đau!". An khàn giọng thầm thì, hai tay ôm đầu bất lực. Bỏ qua sự nghi ngại rằng cô gây ồn để hướng sự chú ý của anh, thì những cơn đau kéo tới đột ngột như thế làm anh xót đến chết được. Huy ôm An vào lòng, bảo rằng cuối tuần mình đi bệnh viện. An nói nhẹ bẫng: "Thật sự thì em sợ chốn ấy. Không biết người ta sẽ làm gì em bằng hàng vạn thứ máy móc điện từ đó". Huy thoáng cáu gắt: "Vậy chứ em muốn gì hả?". Đánh hơi thấy chuyện họ sẽ lại cãi nhau, An chủ động im lặng. Một lát sau, cô đứng dậy, đi nấu mì. Sự trống rỗng len lỏi vào trong Huy, mà không biết làm cách nào để lấp đầy.
Mai vẫn giữ liên lạc với anh. Cô gợi ý về việc rủ anh lên căn hộ mới mua của mình. Vài ba lần từ chối, cuối cùng thì anh cũng lên. Mai thích ăn táo, và căn phòng bao giờ cũng thơm cái mùi nồng nàn nhưng tinh khiết đó. Cô thường đối thoại với anh một cách chậm rãi và có khoảng lặng. Khoảnh khắc cô mím môi suy nghĩ bỗng gợi cho anh nhớ lại hơn 3 năm trước đây, và tự hỏi vì điều gì mà anh đánh mất cô? Mai trả lời, vì thói quen. Hỏi Anh có tiếc nuối? Anh nói Có. Quả táo gọt dở rơi lăn lóc. Môi Mai mềm mịn, mát rượi. Ngay giờ phút đó, điện thoại reo. An hỏi Đặt vé xem phim tối nay rạp nào hả Huy? Huy chợt gắt lên: "Đến bao giờ em mới tự có thể quyết định tất cả một mình mà không cần phải hỏi anh?". Đầu dây bên kia im lặng, nghe rõ tiếng vụn vỡ. Nhưng tiếng dao Mai đang gọt táo choán lấy đầu óc anh. Ngoài kia phố phường chao đảo, nhòe nhoẹt hết cả.
Mãi đến sau này, anh mới biết, buổi tối hôm đó khi anh không về, An đã tự tạo cho mình một rạp chiếu phim nho nhỏ trong nhà. An đi mua đĩa, làm bỏng ngô, pha một ly cà phê đậm đặc. Và không ăn chocolate như đã hứa. Cô ngồi xem phim lặng lẽ trong căn phòng không ánh đèn. Cô từng bảo bóng tối làm cô thấy dễ chịu. Bộ phim hôm đó anh quên mất tên rồi, nhưng đại để nói về một mối quan hệ thôi không còn đối thoại. Họ vẫn yêu nhau, vẫn bên nhau, nhưng không còn câu chuyện nào để sẻ chia. Gần hết phim, An ngủ gục. Cái suy nghĩ khi An thức dậy vào lúc khuya và tự tay mình dọn bỏng ngô, rửa ly cà phê, lấy đĩa phim ra và lên giường đắp chăn ngủ – một mình – khiến Huy đau đến mức ngã gục. Thời gian đó, cô yêu đương bình thản, nói cười bình thản. Các mẩu xương vẫn đâm vào anh, các cơn đau vẫn đến nhanh không báo trước. Nhưng một phần trong An bạc màu dần. Thỉnh thoảng, cô nói bâng quơ về việc mình sẽ rời đi. "Anh sẽ làm gì nếu một ngày nào đó, em không còn bên anh?". Huy nhíu mày, khẽ mắng cô. Thường thì cô sẽ nép vào anh như một đứa trẻ.
Có vài lúc nào đó giữa cuộc họp căng thẳng trong công ty, ý nghĩ của anh trôi tuột vào hư vô. Anh nhận ra anh đang ảo tưởng về mối quan hệ với Mai. Và khoảng trống trong anh, từ khi Mai xuất hiện, vẫn chưa thể được lấp đầy. Sau giờ tan tầm, Huy tập đối thoại với An. Xúc động biết bao khi anh nhận ra mình luôn yêu thương An vô điều kiện. Nhất là khi họ thẳng thắn nói về những nguy cơ rình rập. An hỏi: "Có người thứ ba nào xuất hiện chưa?". Huy gật nhẹ. Cô đưa tay lên chạm vào mặt anh và bảo: "Cứ cố gắng về với em mỗi tối, nói với em về công việc, luồn tay vào tóc và xoa đầu cho em... Em sẽ tự biết, khi nào mình nên kết thúc.". Buổi tối hôm đó, anh xóa đi số của Mai và thì thầm với An rằng anh yêu cô. Sáng hôm sau, cô đóng gói đồ đạc vào bảo Hôm nay em phải nhập viện. Chưa từng một lúc nào khác trong đời, anh sợ hãi hơn lúc đó.
Họ nói chuyện với nhau, khi An đang nằm trên giường bệnh,
- Em bắt đầu đến bệnh viện khám khi nào?
- Khi anh thôi bắt em đi bệnh viện nữa.
- Vì lẽ gì, em làm tất cả một mình?
- Vì anh không còn cần em nữa.
An bật khóc sau câu nói. Đôi tay gầy guộc chới với đưa lên để che vội giọt nước mắt của mình. Huy nắm lại và đưa lên khuôn mặt anh. Mắt anh cũng ướt. Anh bảo An ngốc quá. Anh xin lỗi. Tình yêu vốn dĩ là thói quen. Nhưng thói quen với em là thứ anh không bao giờ muốn bỏ. Cô khẽ khàng: "Giữa chúng ta còn câu chuyện nào có thể chia sẻ được không? Em không chịu nổi khi nghĩ về ngày ta im lặng. Sự im lặng giết chết em, chứ không phải bệnh tật." Ở giường bệnh hôm đó, Huy nói nhiều điều. Nói mê mải. Cả về Mai. Và về sự nuối tiếc mà bất kỳ ai cũng từng một lần ngộ nhận. Cuối câu chuyện, Huy bảo: "Đừng lo lắng nữa. Nhanh hồi phục, rồi anh sẽ lại dẫn em ra biển. Chẳng cần bikini với vòng eo hoàn hảo đâu, chỉ cần em mặc sơ mi của anh và mỉm cười."
An mất vào mùa hè năm đó, trước khi họ kịp ra biển. Tháng 5 oi nồng, Huy bắt chuyến xe cuối ngày và đi về phía biển. Một mình. Đêm, anh nằm yên trên bờ cát, nghe muối mặn dâng tràn lên khóe mắt. Huy nghĩ về tháng ngày đã qua. Giọng An cười vang bỗng dội đến như con sóng không báo trước. Anh khóc lặng lẽ. Có con chim biển nhỏ sà cánh xuống bầu bạn với anh. Khi ánh mặt trời đầu tiên ló dạng, anh nheo mắt nhìn đám đông kiếm tìm. Khi chẳng thấy gì nữa, anh lê bước đi. Cát ấm nóng, và chân thành. Anh cứ đi mãi, đi mãi. Biển vẫn lặng yên như tờ. Khóc lần này nữa thôi, anh nhủ lòng như vậy.
Thiên Bình

CHIA SẺ TÔI NHÉ
SOCIALIZE IT →
FOLLOW US →
SHARE IT →

0 nhận xét:

Post a Comment