Wednesday, October 1, 2014

Lời thì thầm của gió

Truyện Online - Nó ôm chặt bức tranh trong tay cứ như sợ bức tranh sẽ bay mất. "Cơn gió nào khẽ lướt qua có hay rằng anh yêu em rất nhiều”. Anh thì thầm vào tai nó.

***


Tản bộ trên đường, nó vừa đi vừa hát vi vu. Gió thổi lạnh tê tái, nó run run đôi vai, xoa xoa hai bàn tay vào nhau. Lạnh quá ! Bỗng, nó thấy âm ấm, có ai đó khoác lên người nó chiếc áo len màu xanh lam. Nó quay lại, thì ra là anh.

- Sao lại đi theo em?

- Để bảo vệ em chứ còn sao nữa.

- Hứ! Ai cần anh bảo vệ chứ.

- Thật không đấy?

- Thật!

- Vậy ...thì anh đi, nhưng trước khi đi anh muốn nói cho em biết một điều, con đường này có ma đấy, nếu em không cần anh, chỉ còn cách là anh đi đây.



Anh đi thật, nó nhìn ra đằng sau chẳng thấy anh đâu. Nó dậm chân bình bịch: "Nói đi là đi à, người gì mà ngốc dễ sợ, chẳng hiểu ý người ta gì hết". Nó làm ra vẻ tự tin: "Làm gì có ma, chỉ toàn nói xạo". Rồi nó chợt nhìn quanh, bóng tối dày đặc. Gió thổi liên miên như ma hú, cây cối nghiêng ngả. Tiếng con vạc đi ăn đêm kêu lên da diết nghe lạnh thấu xương. Nó bất giác rùng mình, muốn khóc mà chẳng được. Một cánh tay sờ nhẹ vào gáy nó, nó la lên một cách hãi hùng. Cánh tay choàng qua vai, ôm nó vào lòng. Đến khi chủ nhân cánh tay lên giọng, nó mới nhận ra đó là anh.

- Đồ quỷ nhát gan, vậy mà nói là không cần anh. Em thấy anh quan trọng với em chưa hả ngốc ?

- Anh gạt em, nghỉ chơi anh ra luôn.

- Thôi mà, đừng giận anh, mình đi dạo nhé!

Phải nói là từ khi có anh bên cạnh nó cảm thấy yên tâm kinh khủng. Bờ vai anh đủ vững chắc để cho nó tựa vào mỗi khi đông về gió lạnh. Bàn tay anh đủ sức mạnh để kéo nó lên khỏi vũng lầy của sự thất bại. Nụ cười anh đủ toả nắng để làm nó quên đi những mệt nhọc cuộc đời. Nói tóm lại anh là một phần không thể thiếu trong tim nó.

Anh nắm chặt tay nó, bước đi trong đêm. Họ đi đến đâu, trăng và sao chiếu sáng đến đó. Cuộc tình giữa anh và nó đẹp như một bức tranh cổ tích mà nó là nàng công chúa hạnh phúc nhất thế gian.

- Khuya rồi, về thôi em.

- Nhưng em muốn đi thêm chút nữa.

- Sương xuống sẽ làm em lạnh đấy, nghe lời anh, mình về thôi.

Nó gật đầu ngoan ngoãn như một chú mèo con. Luồn tay vào túi áo ấm của anh, nó chậm rãi bước từng bước một. Đi bên anh, mùa đông không còn lạnh nữa, những giây phút lạnh lẽo giờ tan biến đâu hết, nhường chỗ cho những yêu thương đong đầy. Cánh cửa nhà nó hiện ra. Anh đặt lên trán nó một nụ hôn dài.

- Chúc em ngủ ngon !

- Anh cũng ngủ ngon !

Nó và anh quen nhau trong một tình huống rất đỗi giản dị, không phô trương, không phấn son, không điệu đà. Nó còn nhớ hôm ấy, nó đang cầm quyển sách trên tay, đi đi vào vào trước cổng, lẩm nhẩm đọc. Anh là sinh viên năm cuối Đại học Mỹ Thuật, nhà sát cạnh nhà nó.

- Đang học bài hả bé ?

- Biết rồi mà còn hỏi.

Nó tiếp tục chúi mũi vô cuốn sách. Bị nó làm cụt hứng, anh hơi quê rồi anh cúi xuống bẻ nhành hoa dại trao cho nó.

- Cho bé nè !

Nó cầm bông lên ngửi.

- Sao cứ gọi người ta là bé hoài vậy, người ta có tên tuổi đàng hoàng à !

- Nhưng bé có cho anh biết tên đâu !

- Em tên Hân, còn anh ?

- Anh tên Dương.

Chỉ vài ba câu đơn giản thôi mà nó đã có được anh, tình yêu đầu đời của nó. Bây giờ nó mới địng nghĩa được hạnh phúc là như thế nào.

Nó ngồi bên cửa sổ, học bài. Anh đến.

- Hù !

- Làm em hết cả hồn.

- Dạo này quên anh rồi nha !

- Đâu có đâu, tại em bận học chứ bộ, chỉ còn tháng nữa là em phải thi tốt nghiệp, rồi sau đó thi đại học, đầu em sắp nổ tung rồi đây.

- Anh đùa thôi, chứ anh cũng đang bận ôn thi tốt nghiệp vậy.

- Nếu lỡ một ngày nào đó em quên anh thì sao ?

- Thì ...anh sẽ giận em suốt đời.

- Người yêu mà cũng giận nữa sao ?

- Chính vì người yêu cho nên anh mới giận, anh đâu phải là người dễ yêu một ai đó đâu, em là người đầu tiên đấy.

- Ai biết được ?

- Có cần anh đưa trái tim cho em xem không ?

- Để làm gì ?

- Để cho em thấy trong đó chẳng có hình bóng nào ngoài em cả.

Nó mỉm cười, câu nói đầy ẩn ý nhưng hàm chứa biết bao nhiêu tin yêu mà anh đem đến cho nó. Nó xiết tay mình vào tay anh. Ngoài trời, những cơn mưa cuối mùa rả rích nhưng bên trong thật ấm.

- Ước gì cho những hạt mưa ngoài kia biến thành tuyết, anh nhỉ !

- Em thích tuyết lắm à !

- Uhm, em rất thích được nhìn thấy tuyết rơi.

- Thì em cứ tưởng tượng những hạt mưa kia là tuyết là được chứ gì.

- Tưởng tượng chẳng vui chút nào.

- Có anh bên em là vui liền à !

Nó nhéo mũi người yêu, trong tâm trí nó giờ đây ngọt ngào đang dâng trào.

- Ngày mai anh đi rồi, em à !

- Anh đi đâu cơ ?

- Sapa, làm luận văn tốt nghiệp.

Nó xụ mặt, mắt đã ngân ngấn nước.

- Anh đi rồi về, chứ có đi luôn đâu mà mặt em bí xị vậy.

- Anh đi bao lâu ?

- Ba ngày, nhưng anh sẽ nhớ em nhiều lắm í. Anh sẽ có quà cho em, rất đặc biệt đấy !
Kỳ thi tốt nghiệp rồi cũng qua. Anh nói là đi ba ngày nhưng hôm nay đã sang ngày thứ năm rồi mà anh vẫn chưa về. Nó gọi điện nhưng không được, chỉ nghe tiếng tút tút tút từ đầu dây bên kia. Nó cảm thấy hoang mang và lo âu. Xa nhau mới có năm ngày mà cứ như năm năm dài đằng đẵng. Ngồi nhớ anh, nó bật khóc. Có lẽ đây là lần đầu tiên nó khóc vì một người con trai. "Ước cho anh mau trở về với em".


- Lời nguyện ước của em, anh đã nghe thấy rồi.

Anh đã về, vẫn nguyên vẹn, vẫn nụ cười toả nắng làm nó chất ngất như lúc mới gặp nhau. Nó dụi đầu vào ngực anh, khóc thút thít.

- Anh nói dối em, anh nói đi có ba ngày mà anh đi tới năm ngày lận, em gọi cho anh mấy lần nhưng anh không bắt máy, anh có biết là em lo lắng cho anh lắm không ?

- Anh xin lỗi, tình yêu của anh, đừng khóc, chẳng phải anh đã về với em rồi sao, từ nay anh sẽ không rời xa em nữa, anh hứa đó !

Nó quẹt nước mắt như một đứa trẻ. Anh đưa tay lau khô nước mắt cho nó.

- Nhưng anh rất vui khi những giọt nước mắt em rơi là vì anh.

Anh kéo tay nó, ngồi xuống chiếc xích đu, mở ba lô lấy ra một bức tranh.

- Tặng em nè !

Trong tranh là cô gái, cột tóc một bên đang ngồi cạnh cửa sổ tay chống cằm. Bên ngoài là những bông tuyết rơi lả tả trên những tàn cây phủ trắng lối đi. Thế mới biết vì sao anh lại chọn Sapa để làm luận vặn tốt nghiệp. Đó là lí do anh lỗi hẹn với nó và đó cũng là ước mơ nhỏ nhoi của nó dù chỉ là hư ảo.

Nó ôm chặt bức tranh trong tay cứ như sợ bức tranh sẽ bay mất.

"Cơn gió nào khẽ lướt qua có hay rằng anh yêu em rất nhiều”. Anh thì thầm vào tai nó.

· Phong Lin

CHIA SẺ TÔI NHÉ
SOCIALIZE IT →
FOLLOW US →
SHARE IT →

0 nhận xét:

Post a Comment