Trên thế giới này, mỗi ngày mỗi giờ ta gặp qua biết bao nhiêu người, có người trở nên thân quen, có người gặp một lần rồi không bao giờ gặp lại và có những người mà ta nhất định phải bỏ qua...
***
Tôi năm nay 28 tuổi. Ở cái tuổi này, bạn bè tôi hầu hết đã có gia đình, đứa sớm thì con năm nay học lớp 2, đứa muộn nhất thì cũng đã cưới chồng cách đây hai năm. Duy chỉ mình tôi vẫn giường đơn gối chiếc, sớm đi lẻ khuya về một mình. Bạn bè thấy tôi thế thì ra sức làm mối, thầy u thấy tôi thế cũng kịch lịch khuyên răn cho đến khi ông bà phát tiết mắng tôi một câu:
- Nhà có con gái lớn chẳng khác gì có quả bom nổ chậm.
Tôi giận dỗi, bỏ nhà lên thành phố ở vài hôm.
Nhà tôi cách chỗ tôi làm khoảng 15 km, tôi có thể đi đi về về. Nhưng sau hôm đó tôi lấy lý do phải làm thêm về muộn nên thuê nhà trên thành phố ở cho tiện. Mẹ tôi thấy vậy cũng không nói gì, bà chỉ thở dài:
- Mày con một của bố mẹ, mày lớn rồi mày tự lo được cho bản thân, mẹ chẳng ép mày cái gì bao giờ cả. Nhưng con ạ, trâu quá sá, mạ quá thì, đừng có kén cá chọn canh rồi lại phải vơ bèo vạt tép.
Híc, híc. Mẹ tuôn ra một tràng những câu thành ngữ chạm dữ dội đến lòng tự ái của tôi, tôi nén bi thương trong lòng mà cười trừ:
- Con biết rồi, con đi đây. Khi nào rảnh con lại về thăm nhà.
Cuộc sống của tôi bắt tôi thả cửa. Cùng phòng làm việc với tôi có một cô bé mới tốt nghiệp đại học, tôi hay đi chơi với cô bé này bởi đơn giản cô ta chưa có người yêu, cách nói chuyện còn dè trước ngó sau chứ không như mấy bà chị già kia suốt ngày mang chuyện gia đình, mẹ chồng nàng dâu, sinh hoạt vợ chồng ra bàn tán, tôi nghe không nuốt nổi.
Ở một mình tôi khá buồn nên một ngày 24 tiếng, 8 tiếng đi làm, 12 tiếng ngủ còn lại 4 tiếng đi chơi với cô bé. Đi với cô bé khá vui, nó sành điệu biết nhiều quán cà phê, nhiều quán bar nổi tiếng. Tôi đi với nó một lần, hai lần và đến lần thứ ba, tôi không thể chịu nổi những tiếng nhạc đinh tai nhức óc, những vũ điệu sam ba đường phố khoe cơ thể một cách triệt để trong những sàn nhảy mà nó dắt tôi theo. Và hơn hết, tiền lương của tôi nhanh chóng bay theo những chai rượu dán mác ngoại nhưng chất lượng nội giá hàng triệu đồng
Híc, híc, tôi quyết tâm tuyệt giao với nó. Điều đó đồng nghĩ với việc tôi chẳng còn ai để chơi.
Cuộc sống của tôi bắt đầu lặng lẽ theo một đường thẳng sáng từ nhà tới cơ quan, tối từ cơ quan về nhà. Thật bình lặng, thật yên ả. Nhưng có phải, mặt biển tĩnh lặng vốn báo hiệu một cơn mưa to, gió lớn chuẩn bị ập về.
Quả thật cuộc sống có nhiều điều bất ngờ mà ta không thể ngờ tới.
Người con trai mà 4 năm tôi yêu thương và cũng mất 4 năm để từ bỏ bỗng dưng xuất hiện.
Hôm đó, tôi đi làm như bao ngày bình thường khác. Đang vừa ngáp ruồi vừa check mail thì phòng nhân sự gọi điện xuống bảo chuẩn bị đón phó giám đốc kinh doanh mới.
Thế là cả phòng 20 con người lập tức đứng phắt dậy, chỗ nào cần nhét thì cứ nhét, chỗ nào cần che thì cứ che. Nhà không chủ đã lâu giờ nay dọn như một bãi rác, giấy tờ thì ngổn ngang, bàn ghế thì lộn xộn nhưng được cái mọi người tinh thần đoàn kết, đồng cam cộng khổ nên sau nửa tiếng có thể gọn gàng mà nghênh đón ngài về dinh.
Nửa tiếng sau ngài xuống. Cao, trẻ, đẹp trai đó là ba tính từ mà tôi nghe các đồng nghiệp nhận xét. Nhưng đối với tôi lúc này tựa hồ như có sét đánh ngang tai. Bỗng có hàng ngàn con ác thú trỗi dậy càn quét tâm can tôi.
Anh là mối tình đầu của tôi. Tôi quen và yêu anh khi tôi 18 tuổi, 22 tuổi chia tay, 26 tuổi mới dứt hết được tình và năm nay tôi 28 tuổi, anh lại xuất hiện hào nhoáng, thành đạt và ra dáng một người đàn ông đã có gia đình hạnh phúc. Còn tôi- một nhân viên kinh doanh lẹt đẹt, tiền lương bấp bênh và bị liệt vào danh sách gái ế.
Trong những thứ thảm hại thì thảm hại nhất là để người bỏ rơi mình thấy mình thảm hại. Và đặc điểm chung của ái tình là luôn có một người đau khổ, giờ đây tôi đang diễn tròn vai người đau khổ ấy.
Anh giới thiệu:
- Chào các bạn tôi là Phong, tôi 28 tuổi, tôi được cử về đây làm phó giám đốc kinh doanh, tôi có thể nhỏ tuổi hơn một vài vị lão làng ở đây. Tuổi trẻ còn nhiều thiếu sót, mong được các tiền bối giúp đỡ.
- Phó giám đốc, anh khiêm tốn quá.
Mọi người hết lời khen ngợi.
- Phó giám đốc, nghe nói anh từng du học ở nước ngoài.
- Phó giám đốc, nghe nói anh lập gia đình rồi, vợ anh chắc là người phụ nữ tuyệt vời lắm.
Mọi người hết lời hỏi thăm.
Anh nheo mắt cười, với hai hàm răng trắng toát, có một vài nếp nhăn phía cuối đuôi mắt nhưng ánh nhìn sâu thẳm như muốn hút bất kể thứ gì khi nhìn vào đó. Trông anh vẫn còn hấp dẫn lắm. Tôi khẽ liếc nhìn, trái tim tôi bỗng đập loạn xạ
Trong khi mọi người nháo nhào tâng bốc vị phó giám đốc trẻ, tôi lẩn ra ngoài, chui vào phòng vệ sinh, đóng chặt cửa cố nén từng cơn nấc trong lòng.
- Anh tên là Phong, em tên là Vân. Chúng ta hợp lại là Phong Vân. Mây và gió luôn luôn ở cùng nhau, anh và em đến chết không bao giờ rời xa.
Câu nói sến súa nhất mà anh đã thủ thỉ vào tai tôi trong ngày kỷ niệm 100 ngày chúng tôi yêu nhau vang lên rõ mồn một.
Tôi khi đó quay lại hỏi anh:
- Đó có phải là lời thề non hẹn biển như trong tiểu thuyết không?
Anh bảo không:
- Đó là lời trái tim anh muốn nói, đó là những cảm nhận của anh, đó là điều anh mơ ước. Và bất kể giá nào anh cũng không bao giờ rời xa em trừ khi em không còn yêu anh nữa.
Tôi khi đó chắc có lẽ là lần đầu tiên được yêu chăng, tôi như vỡ òa trong hạnh phúc, tôi ôm anh khẽ đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ nhàng và nói:
- Anh đẹp trai thế này làm sao có thể không yêu anh được chứ. Em mãi yêu anh, còn nếu anh không yêu em nữa thì em cũng sẽ quên thôi, quên anh bẳng đúng thời gian anh yêu em.
Tình yêu thuở ban đầu thật hồn nhiên và ngờ nghệch. Sau khi anh nhẫn tâm rời bỏ tôi, tôi đã làm thế thật, mất thêm 4 năm để quên đi 4 năm yêu thương con người bội bạc ấy.
Tít, tít. Lan cô nhóc tôi hay chơi gọi điện. Tôi ho ờ ờ để lấy lại giọng. Tôi nhấc máy chưa kịp alo thì cái giọng lanh lảnh của nó làm tôi chói tai.
- Chị ở đâu về ngay, bản báo cáo của chị có vấn đề, phó giám đốc đang hỏi.
Tôi ừ ừ cúp máy, ba chân bốn cẳng phi vào, không khí trong phòng có vẻ ngột ngạt. Lan chỉ ý bảo tôi vào phòng phó giám đốc. Thấy mọi người căng thẳng tôi cũng vì thế mà đẩy cửa run run.
- Phó giám đốc, anh tìm tôi.
- Báo cáo kinh doanh tháng này không khớp với số liệu của phòng tài chính. Tôi đã tìm ra điểm sai và sửa giúp cô. Tôi vừa mới nhận chức, không muốn ầm ĩ mà giông cả năm. Vì vậy tôi chỉ cho phép đây là lần sai cuối cùng.
Anh chậm rãi nói, ánh mắt chăm chú vào màn hình máy tính, không hề ngước nhìn.
- Ra ngoài đi, đóng cửa lại.
Anh lạnh lùng dễ sợ. Mọi người thấy tôi đi ra cũng không nói câu gì. Nghe nói anh ta rất ghét bàn tán thị phi. Tôi kéo ghế về chỗ ngồi. Anh chẳng thèm ngó tôi lấy một cái, anh thực sự coi tôi như người dưng ư. Nhớ lại ngày hôm ấy, anh đón tôi ở cổng trường đại học. Tôi đi bên anh hớn hở nhaỷ tưng tưng như con chim chích hết bên nọ đến bên kia. Anh thì cứ bình thản cho đến khi tôi về đến nhà, anh buông một câu xanh rờn:
- Vân, chúng ta chia tay, ngày mai anh phải đi nước ngoài với vợ sắp cưới.
Sau đó anh lạnh lùng quay đi mặc cho tôi gào thét tên anh, mặc cho tôi khổ sở nhớ anh, mặc cho tôi mất 4 năm sau quên anh và chỉ sau 2 năm sống yên ổn anh lại xuất hiện. Nhưng thôi anh cứ lạnh lùng như vậy đi cũng được tôi đỡ phải nghĩ nhiều.
Cứ thế quan hệ của chúng tôi chỉ là cấp trên nhân viên cho đến ngày hôm nay sau một tháng tròn trĩnh anh nhận chức.
Mùa thu, bầu trời trong xanh dịu nhẹ, những cơn gió heo may đi qua phảng phất mùi hương sữa đượm nồng. Tôi hôm nay cũng bao như ngày khác, sáng dậy đi làm tối về nhà trọ. Con xe wave cũ kỹ của tôi kêu những tiếng cọt kẹt báo hiệu hết dầu những cũng may đã về đến đầu ngõ. Tôi dắt xe vào sân ngao ngán thở dài ngước lên bầu xanh thẳm thầm trách ông trời bạc với hồng nhan (là tôi).
- 6 năm rồi em không hề thay đổi, mỗi khi buồn chán luôn ngước mặt lên than trời trách phận.
Tôi giật mình nhìn xuống cũng là lúc anh đóng môi dứt lời vừa nói.
- Không định mời anh vào nhà ư? Anh chậm rãi
Tôi bối rối
- Phó giám đốc, ngạc nhiên quá, sao anh lại đến đây. Mời anh vào nhà chơi.
Tôi cố nói những lời khách sáo nhưng có vẻ không được tự nhiên.
Vào nhà, tôi rót cho anh một ly nước lạnh, rồi hỏi han công việc.
Anh chẳng nói gì cứ nhìn tôi trân trối nửa tiếng sau ra về.
Ngày hôm sau đi làm, tôi và anh lại trở về quan hệ cấp trên cấp dưới như thường.
Nhưng đến tối anh lại đứng chờ tôi, lần này anh mang theo một con thỏ bông trắng. Anh nói:
- Ngày xưa em là tự sướng hạng một. Suốt ngày tự nhận mình là thỏ ngọc đáng yêu. Anh nhớ hôm sinh nhật em, em uống nhiều quá bảo về nhà không về nhà cứ đòi lao xuống giếng bảo mặt trăng dưới giếng chính là cửa vào nhà mình.
Anh nói tôi khiến tôi bật cười khanh khách, đó là sinh nhật năm tôi 20 tuổi, tôi và anh khi đó học cùng trường đại học, học cùng lớp và đã 2 năm yêu nhau.
Nhưng khoan.. anh kể chuyện này ra làm gì, gợi nhắc quá khứ ư? Tôi không biết
Cứ thế ngày nào anh cũng đến khi thì mang theo bó hoa, khi thì mang theo một túi quà vặt, mỗi lần kể lại cho tôi những trang ký ức đầy yêu thương năm xưa.
Cho đến khi, tôi không chịu nổi, tôi hét lên:
- Anh muốn gì, anh đến đây làm gì.
Bao nhiêu nhớ nhung, bao nhiêu giận hờn, bao nhiêu uất ức dồn nén suốt 6 năm qua tích lại nay vỡ òa thành một lần. Tôi chua xót:
- Đúng, tôi đã từng yêu anh rất nhiều, nhưng anh cuối cùng đã rời tôi mà đi, anh đã ở bên người khác rồi bây giờ anh lại xuất hiện để nói lên quá khứ xuẩn ngốc đó. Bây giờ anh muốn gì.
Anh lại gần ôm tôi, cái ôm mà 6 năm qua tôi nhung nhớ:
- Anh xin lỗi, năm xưa vì gia đình ép buộc nên anh phải kết hôn với người khác. Nhưng anh không lúc nào ngừng nhớ về em, giờ đây hãy để cho anh được bù đắp. Hãy ở bên anh.
Tôi nấc lên từng cơn, anh ôm tôi cứ thế, cứ thế. Tôi cay đắng nhận ra hóa ra 2 năm qua ký ức về anh mà tôi nghĩ đã từ bỏ được thực ra chỉ là ngủ quên đến hôm nay hoàn toàn bị đánh thức.
Tôi vùng vẫy chạy khỏi anh nhưng việc anh xuất hiện một ngày 8 tiếng trước mặt tôi, tôi không thể không nhung nhớ.
Anh không giải thích cho tôi nhiều về quá khứ nhưng tôi điên cuồng tìm hiểu.,. Hóa ra người con gái mà năm xưa anh sang nước ngoài cùng là cô bạn thanh mai trúc mã yêu anh sâu sắc đến nỗi vì anh mà cắt tay tự tử. Đó là ẩn tình đáng thương, tôi cũng không biết rằng anh vì thương nhớ tôi mà đã ốm một trận thập tử nhất sinh. Cũng sau trận ốm đó, cô vợ đã chịu nhượng bộ để anh về nước tìm tôi. Cô ấy cũng sẽ chấp nhận ly hôn.
..
....
......
Khi biết được sự thật đó, tôi vô cùng chua xót, tôi liền mở cửa chạy vào phòng anh.
- Có chuyện gì vậy em? Anh ngạc nhiên nhìn tôi.
- Không, chỉ là em muốn ôm anh... Tôi quàng tay ôm anh.
Anh sững sờ đẩy tôi ra nhưng như hiểu ý lại ôm tôi thật chặt, thật chặt.
...
....
......
Cứ thế, chúng tôi đã ở bên nhau một tháng, hai tháng cho đến khi tôi nghe thấy tin đồn:
- Kìa, cô ta đó, cô ta đó, cô ta tên là Vân, cô ta là bồ nhí của phó giám đốc đó.
- Đầy gái xinh không cặp bồ mà lại đi cặp bồ với gái ế nhỉ.
- Gái ngoan mới là gái ế.
- Của lạ này ăn mới ngon.
- Ngon gì chứ, hồ ly tinh đi cướp chồng người khác.
Những tin đồn thất thiệt, tôi mặc kệ. Trên thế giới này một ngày có hàng ngàn lời nói phát ra, việc gì phải để tâm những lời nói ấy, chỉ cần người mình quan tâm hiểu mình là được.
Và tiếp tục tôi ở bên anh thêm một tháng nữa. Hôm nay anh đến nhà tôi nhưng có việc phải đi gấp và vì vội vàng anh để quên điện thoại.
Tôi cầm định cất đi cho anh thì có một cuộc gọi quốc tế. Vốn không định nhấc máy nhưng nghĩ sao lại nhấn nút nghe
- Bố ơi bố về chơi với Rin, Rin nhớ bố lắm. Rin nhớ bố đến không thở được.
Tiếng một bé trai khóc thút thít bên đầu dây, lúc sau có tiếng người phụ nữ dập máy nhưng đủ thời gian để tôi nghe tiếng quát:
- Rin đã bảo không được làm phiền bố mà.
Tút tút là âm thanh vọng lại lúc này, tôi nghe tim mình có một khoảng trống. Anh và cô ấy đã có con, tôi chưa từng nghĩ tới chuyện đó. Rin nhớ bố, tiếng đứa trẻ thảm thiết bên tai tôi rõ ràng rành mạch. Đứa bé nhớ bố nhưng không được phép gọi. Trẻ con thật ra có tội tình gì chứ. So với 6 năm tôi nhung nhớ anh nhưng cuối cùng tôi vẫn cứ hít thở thoải mái dưới bầu trời xanh vời vợi này. So với 6 năm để quên anh, tôi cuối cùng vượt qua đâu đến nỗi khủng khiếp phải cắt mạch máu tay tự vẫn như cô gái ấy. Trẻ con thường nói những gì nó nghĩ. Nó nói nhớ bố đến không thở được chứng tỏ sự việc nghiêm trọng đến thế nào. Tôi là mối tình đầu của anh, anh là mối tình đầu của tôi, anh vốn là thuộc về tôi trước nhưng sao bây giờ tôi cảm thấy mình là kẻ đến sau đi phá hoại gia đình người khác.
- Cô ta là hồ ly tinh, cô ta là hồ ly tinh.Tiếng chỉ trỏ bới móc bủa vây lấy đầu tôi. Tôi thật sự muốn nổ tung, đau quá, đau quá, so với cảm giác bị anh bỏ rơi 6 năm trước thì cảm giác kẻ thứ ba cướp chồng cướp bố của người khác khiến tôi tê liệt.
Trên thế giới này, mỗi ngày mỗi giờ ta gặp qua biết bao nhiêu người, có người trở nên thân quen, có người gặp một lần rồi không bao giờ gặp lại và có những người mà ta nhất định phải bỏ qua. Và anh là người tôi cần coi như là xa lạ. Tình yêu không có sai hoặc đúng. Anh không sai khi yêu tôi nhưng anh cũng không đúng khi rời bỏ người phụ nữ đã sinh ra cho mình một đứa con. Tôi cũng không sai khi vì yêu anh mà ở bên anh nhưng tôi cũng không đúng khi để một mầm non của đất nước lớn lên mà thiếu tình yêu thương.
Tôi quyết định rời xa anh vào cuối mùa đông nắm ấy. Có chiếc lá rụng nơi phía cuối con đường.
....
......
Một năm sau, tết đến, xuân về, những giọt mưa lất phất trên ngọn tầm xuân mới nở. Mẹ tôi vẫn hay cằn nhằn:
- Con gái con đứa sắp lấy chồng rồi mà cứ nhõng nhẽo. Sau này không ở với mẹ nữa thì đừng có làm nũng nghe chưa. Mẹ chồng con không thích đâu, mà chồng con cũng không thích đâu.
- Mẹ con thích mà. Mẹ con chắc chắn sẽ thích bởi vì bà ấy luôn thích những gì con trai bà ấy thích.
Mẹ tôi phá lên cười vì cách nói chuyện hài hước đầy tình cảm của chồng tôi. Anh là bạn của anh họ tôi. Chúng tôi quen nhau trên một chuyến xe bus, sau đó tình cờ gặp lại ở nhà bác họ. Chuyến xe định mệnh đưa anh- một kỹ sư công nghệ thông tin thành đat 32 tuổi đến với tôi- cô nàng nhân viên thiết kế của một công ty quảng cáo (tôi đã chuyển nghề một năm trước) 30 tuổi.
Có lẽ chúng tôi đến với nhau khá muộn màng nhưng để tìm ra được hạnh phúc đích thật thì mất bằng đấy thời gian cũng thật thỏa đáng.
Như Ngọc
0 nhận xét:
Post a Comment