Thôi nhé! Từ nay anh không còn phải dùng những câu nói dối vụng về để che dấu em, chiếc ôm thật chặt nhưng lạnh lẽo ấy em không cần nữa và cả nụ hôn vội thiếu vắng yêu thương, anh cất lại giùm em.
Em đâu còn sự lựa chọn nào khác hơn là để anh ra đi về phía người con gái mà anh vẫn luôn yêu thương. Chẳng phải em cao thượng mà chỉ là con tim em đã quá mệt nhoài. Tại sao trong tim anh vẫn còn cô ấy mà lại để em lạc lối bước vào? Tại sao tình yêu anh quá đỗi ngọt ngào khiến em đến phút cuối mới nhận ra mình chỉ là người thay thế? Sao đã dối nhau rồi lại không lừa nhau lâu thêm nữa ạ anh?
Cô ấy phụ tình anh, trớ trêu thay anh vẫn không quên được mối tình dang dở đó. Cô ấy giống như một thứ bùa chú đeo bám anh suốt những năm tháng tuổi trẻ còn em chỉ như một giấc mộng ngắn ngủi, tỉnh dậy rồi cũng tan đi và anh cũng không hề có ý định biến giấc mơ thành sự thật.
Giả như không có những tin nhắn than vãn từ cô ấy, không những cuộc điện bất chợt cần an ủi, anh không hồi âm lại, anh không bỏ em lại mà chạy đi thì có lẽ lúc này người bên cạnh anh là em. Và nếu như nước mắt em chưa tưng rơi, trái tim còn nguyên vẹn, em chưa từng hạ mình xin anh ở lại thì có lẽ người hạnh phúc nhất bây giờ là em.
Trong mắt anh cô ấy luôn yếu đuối, luôn cần sự an ủi từ anh, vậy em thì sao? Em cũng chỉ là một người con gái cần sự quan tâm từ người yêu mình. Anh đâu biết rằng lúc anh bận rộn ở bên cô ấy quan tâm vỗ về thì em ở nơi góc tối run rẩy giữ chặt con tim tổn thương.
Cả anh và cô ấy hai người đều là hung thủ đẩy trái tim em đến bờ vực tuyệt vọng. Một người là anh trực tiếp hủy đi tình yêu em vẫn cố gắng giữ gìn bấy lâu, còn người kia là cô ấy gián tiếp tổn thương em.
Tình yêu anh là lý do duy nhất giữ em ở lại, giờ đây nó cũng ra đi theo bước chân của anh, vậy thì em lựa chọn buông tay để tìm nơi chữa lành con tim.
Oanh Ngắn -
0 nhận xét:
Post a Comment