Tuesday, September 30, 2014

Anh là ai mà sao lại nhớ?

Truyện Online - Tôi biết ngay từ đầu, Eric đã hoàn toàn thuộc về một thế giới khác mà sự hiện hữu của tôi là không hề có. Thế mà tôi vẫn cứ nuôi hy vọng và tin vào ảo mộng rằng biết đâu đấy, thời gian sẽ thay đổi tất cả. Có điều tôi vẫn không hiểu tại sao lại trớ trêu đến độ, để giúp tôi nhận ra được tình cảm của bản thân mình, số phận lại buộc tôi vào một tình cảnh như thế này.


***

- Chắc hôm nay em xin nghỉ làm để đi phỏng vấn à? – Giọng anh hiền hiền, nhẹ nhàng hỏi tôi khi chúng tôi bước vào thang máy. Đang loay hoay xỏ mãi không được bên giày còn lại, tôi trả lời anh vụng về:

- Vâng ạ! – Cúi gằm mặt xuống vì cảm thấy hành động của mình thật bối rối và lúng túng làm sao.

Mới vài phút trước đó, tôi còn đang ngồi trong phòng để được phỏng vấn cho một vị trí thiếu nhân sự ở công ty. Cũng mới đó vài phút, tôi biết Eric là ai.

- Nếu được lựa chọn một điều để giới thiệu về bản thân mình, bạn sẽ nói về điều gì?- Câu hỏi của một trong ba người phỏng vấn đặt cho tôi.

- Tớ sẽ chọn cái tên. “Thảo” nghĩa là “Cỏ”. Đó là cả niềm tự hào và mong mỏi của mẹ tớ. Mẹ muốn lúc nào tớ cũng luôn mạnh mẽ, gai góc và vươn lên như cỏ. Còn tớ thì vẫn cố gắng từng ngày để mẹ không thất vọng về mình. Tớ thích cái tên này.

- Tên ý nghĩa quá nhỉ! – Eric vỗ tay. – Bắt tay cái nào. – Và nhìn tôi rất hiền.

Vừa nói anh vừa đưa tay ra. Bất giác trong lòng trào dâng cảm giác thinh thích khó tả.

- Em cảm ơn ạ! – Chạm vào tay Eric, tôi đáp. Hai má cứ thế ửng hồng.

Đó là lần đầu tiên tôi quen Eric.

Vài ngày sau, tôi biết kết quả. Tôi trở thành đồng nghiệp của Eric và thậm chí cùng phòng với anh. Buổi đầu tiên ra mắt, tôi bối rối với cái tên tiếng Anh của mình. Loay hoay mãi, tôi cũng được sắp xếp chỗ ngồi ở một vị trí… không-thể-trông-thấy Eric. Dù chỉ là hai dãy bàn đối diện nhau, nhưng từ phía tôi trông ra phía anh ấy bị chắn bởi một chiếc máy tính bàn. Tôi tiếc hùi hụi vì điều đó mặc dù cả ngày tôi chẳng dám nhìn Eric lấy một lần, chỉ là liếc qua hay nhìn trộm tôi cũng sợ bắt gặp ánh mắt của anh.


Kết thúc tuần đầu tiên đi làm, tôi vẫn chưa thể quen được với phong cách, thái độ của mọi người và công việc mình được giao. Tôi cảm thấy ngu ngốc và chậm chạp đến mức cái suy nghĩ rằng tôi sẽ không qua nổi hai tháng thử việc ở đây cứ đeo bám, không dứt ra dù chỉ một phút. Thậm chí, khi đã bước sang tuần thứ hai rồi, tôi vẫn còn vô vàn điều chưa thể thích nghi. Tôi chỉ có một thứ động lực vô hình cho mình, đó là Eric. Dù với tôi, Eric chỉ là một người anh mà tôi quý mến thì nhìn thấy anh ấy thôi, tôi cũng đủ yên tâm hơn rồi. Vậy mà, Eric lại không có mặt ở công ty những ngày này.

Eric đang đứng đối diện tôi, chỉ chỏ vào chiếc máy tính và giao việc cho những người khác trong đội trước khi anh ấy lên đường du lịch. Cái giọng nói quen quen bỗng vang lên bên tai khiến tôi bồi hồi quá. Nó cứ nhẹ nhàng và mông lung… “Anh ấy đang đứng ngay trước mặt mình thôi”, tôi thầm nghĩ, trong đầu là vô vàn điều chẳng bao giờ tôi dám bộc lộ, dù chỉ là một nụ cười xã giao như với bao người khác. Tôi cứ tự vấn bản thân rằng không biết Eric có hiểu nỗi lòng của tôi không? Nghĩa là Eric có biết tôi quý mến và muốn được bắt đầu một cuộc hội thoại với anh ấy như hai người bạn hay không? Tôi chỉ ước, giá mà Eric biết.

Vào giờ tan tầm của một ngày sau đó, Eric sắp xếp đồ chuẩn bị về. Tôi cũng vậy. Mọi ngày anh ấy vẫn hay ở lại công ty muộn nhưng hôm nay chắc vì có việc gì đó. Tôi bắt đầu tưởng tượng ra cảnh sẽ đụng mặt với Eric ở thang máy, hành lang thang bộ hay tầng hầm nhà để xe. Lúc đó, tôi sẽ nói gì với Eric? Liệu sự bối rối của tôi có thể khiến tôi nở một nụ cười thật tươi hay không? Mới nghĩ tới đó thôi tôi đã ngại ngùng lắm rồi. Thế là tôi cứ chờ Eric về trước, còn anh ấy lại cứ từ từ bỏ chiếc laptop vào ba lô, thi thoảng quay sang nói cười với mấy anh cùng phòng. Mặc dù vậy, nửa còn lại, tôi vô cùng mong muốn hoạt cảnh đó xảy ra. Ít nhất thì tôi sẽ có cơ hội để được nói chuyện hay chỉ đơn giản là… cười với anh ấy. Suy nghĩ khiến hành động của tôi cũng bị bối rối theo. Tôi cố tình tỏ ra bình thường, khoác ba lô ra về như mọi khi. Nào ngờ, điều tôi vừa sợ vừa mong kia đã xảy đến: Tôi chạm mặt Eric ở tủ để giày dép của công ty. Có lẽ, với tôi, điều đó còn hơn cả một cơn ác mộng. Thực sự thì mọi thứ trái ngược hoàn toàn với những gì tôi đã nghĩ.

Eric vội vàng lấy đôi giày thể thao ra khỏi tủ, quay lưng lại phía tôi buộc dây giày trong khi tôi loay hoay ở tủ lấy đồ. Tôi cứ cố tình làm mọi thứ thật chậm chạp thì anh ấy càng nhanh chóng. Tôi băn khoăn mãi mở lời chào với Eric thế nào để anh ấy không thấy được sự ngượng nghịu của tôi; tôi sẽ quay ra và nói “Anh về ạ!” thay cho câu tạm biệt của mình, rồi tôi sẽ cười tươi nhất có thể để che đậy suy nghĩ đầy ái ngại. Tôi hít một hơi thật dài lấy lại tinh thần, sẵn sàng cho một nụ cười rạng rỡ nhất cuối ngày. Nhưng khi vừa ngoảnh mặt lại, Eric đã chạy vù qua trước mặt, phi xuống cầu thang bộ, gần như phủ nhận sự hiện diện của tôi. Tôi hụt hẫng, chết lặng mất vài giây như vừa trải qua một cú shock lớn về tinh thần. Ôi cái khoảnh khắc ấy làm tôi nhớ về ngày xưa, khi có một người con trai cũng từng lướt qua tôi như vậy. Không một lời nói. Không một ánh nhìn.

Tâm trí rối bời. Tôi bước từng bước nặng trĩu xuống cầu thang. Mọi thứ tồi tệ nhất đang tạo thành một mớ lộn xộn trong tôi. Tôi lại cố gắng đi thật chậm, thật chậm để không phải gặp Eric ở dưới nhà để xe. Trong lòng vẫn không thôi nghĩ về hình ảnh vừa rồi của Eric, người mà không biết tự bao giờ đã trở thành Idol của tôi. Vậy mà, vừa đặt chân tới tầng hầm cũng là lúc Eric ngồi trên chiếc xe yêu quý của anh ấy và, một lần nữa, Eric phóng vụt qua. Một cách vô cùng lạnh lùng.

Hôm đó trời đẹp tuyệt. Tôi còn nhớ đám lá vàng như nhảy múa trên con đường ngày ngày tôi vẫn đi qua từ hồi vào công ty tới giờ. Gió rất nhiều và hạnh phúc. Còn tôi, tôi như một đứa ngốc nghếch khi mỗi lần tôi biết mình sẽ phải lòng một ai đó. Vì người ta nhận ra chút ngại ngùng của tôi hay tại vì tôi đã quá lộ liễu đến nỗi mà người đối diện cũng phải ái ngại? Nhưng tại sao người đó lại là anh ấy, tại sao lại là Eric?

Cứ thế, cứ thế, thời gian làm việc của tôi ở đây giờ không tính bằng ngày hay tuần nữa mà đã bằng tháng. Tôi vẫn chưa thể tìm lấy một cơ hội để mở lời với Eric. Ngày nào về nhà tôi cũng đặt một câu hỏi quen thuộc “Làm thế nào để nói chuyện với Eric đây?”. Chỉ cần nghĩ tới hôm đụng mặt Eric ở hành lang ấy, tôi lại chùn bước và từ bỏ ngay lập tức ý định làm quen của mình khi chúng mới chỉ vừa nhen nhóm. Nếu cuộc sống cứ bình lặng mà trôi qua như cả tháng trời vừa rồi tôi cứ đi đi về về, trộm nhìn và thi thoảng lặng lẽ dõi theo anh ấy thì chắc nỗi buồn của tôi cũng không đến nỗi thê thảm như bây giờ.

- Vào tỏ tình với Idol của mày đi.

Tôi giật mình khi thấy Skype báo có tin nhắn. Đọc tin nhắn ấy, cảm giác bất an xuất hiện. Tôi trả lời:

- Sao thế? Có chuyện gì à?

- Eric sắp nghỉ rồi. Chỉ còn 15 ngày nữa thôi. Thông tin chưa được công khai nên ít người biết. – Bạn tôi trả lời ngay sau đó, với một thái độ tôi biết chắc là rất nghiêm túc.

Đột nhiên, tim tôi đập thình thịch. Trong lòng rộn lên bao cảm xúc, ngạc nhiên, buồn, thậm chí là chán nản. Hình như chuyện này còn để lại một cú shock lớn hơn nhiều so với lần đứng như trời chồng khi Eric vụt qua tôi. Dòng tin nhắn bị bỏ lửng vì không biết nên trả lời thế nào.

- Vào nói chuyện đi, không là không có cơ hội nữa đâu. – Bạn tôi nhắc lại một lần nữa.

Tôi biết phải làm sao đây khi tôi cứ ngại ngùng như thế? Gõ đi gõ lại một tin nhắn qua Skype mà chỉ cần enter thôi tôi cũng phải đắn đo và suy nghĩ đến cả trăm lần. Cảm giác bối rối, băn khoăn này tôi đã có ở một quãng thời gian nào đó trước đây rồi, xa xôi lắm mà bây giờ bất chợt ùa về. Công việc còn ngổn ngang mà tâm trí tôi cứ trôi dạt về một người tôi vẫn gọi là Idol.

- Em nghe nói anh sắp nghỉ làm ạ? – Gửi đi tin nhắn, tôi lại hồi hộp chờ đợi anh ấy trả lời.

- Ừ em. Anh làm hết tháng này.

- Èo, hơi bị buồn anh ạ.

- Em vào làm chưa lâu mà anh đã nghỉ nhỉ. Phòng mình ít đi chơi nên cũng chưa làm quen được nhiều.

Tôi rưng rưng. Chẳng còn giống như mọi khi tôi cứ giả vờ thờ ơ với Eric nữa. Lần này, cũng không giống hôm tôi bị Eric tảng lờ ở cầu thang bộ, tôi thật sự rất buồn. Thậm chí, tôi nghĩ chỉ từ “buồn” thôi vẫn không thể diễn tả được tâm trạng của tôi lúc đó. Tôi biết tôi có cảm tình với Eric nhiều chứ, nhưng ai ngờ tôi lại rơi vào tình thế này để nhận ra chính xác hơn về tình cảm dành cho anh ấy.

- Vâng ạ. Em vẫn nhớ hôm anh phỏng vấn em, nhưng từ khi vào làm em cũng chưa nói chuyện gì được với anh ạ.

Tôi đáp lời anh như một con cún ngoan ngoãn. Eric chắc không thể biết được tâm tư của tôi. Eric vẫn trả lời tôi với một thái độ điềm đạm như những gì tôi thường thấy ở anh. Tôi không dám nhìn qua chỗ Eric, nhưng tôi biết anh đang đeo tai nghe và tôi để ý cả tiếng anh gõ bàn phím, chờ một cái nhấn “enter” khi tôi đang đợi anh phản hồi. Từ lúc biết tin đó, tôi chỉ mong sẽ có một sự níu kéo để anh ấy ở lại, ít nhất cho tới khi tôi trở nên thân thiết hơn với Eric. Tôi tự trách cớ mình bằng suy nghĩ đã lãng phí suốt hơn một tháng trời ở công ty mà không tìm cách mở lời với Eric. Giờ thì tôi hối hận rồi, và mong sao mọi điều không phải là chắc chắn. Trước kia tôi đã ước “Giá mà Eric biết”, còn bây giờ tôi lại mong rằng có điều kỳ diệu nào đó khiến Eric thay đổi quyết định. Nếu vậy, tôi sẽ yên lặng mà theo dõi anh ấy từ xa thôi cũng được. Tôi hứa sẽ không phiền phức, sẽ chỉ âm thầm trộm nhìn anh ấy. Nhưng tôi càng hiểu hơn ai hết rằng điều ấy sẽ không bao giờ xảy ra.

Đó là cũng lần đầu tiên tôi nói chuyện với Eric.


Mồ hôi nhễ nhại. Mùa hè là mùa tôi không thích nhất. Cái nắng nóng khó chịu. Nhưng sao bứt rứt bằng cảm giác khi biết một người mình yêu mến đang dần rời xa khỏi cuộc sống của mình. Thế là từ bây giờ, trong những câu chuyện với bạn cùng phòng, tôi sẽ không còn được lan man về Idol của mình nữa sao? Sẽ không còn biết 8 tiếng một ngày Eric đã làm những gì. Rồi giờ giải lao có còn ai ôm guitar ngồi học gảy từng phím trong một góc nhỏ để tôi cố tình quay ra và liếc nhìn một cái? Eric đang không còn ở bên cạnh tôi dù vốn dĩ từ trước đến giờ chưa bao giờ anh ấy ở bên cạnh tôi đúng nghĩa. Tôi buồn. Buồn tới thê lương. Đôi mắt cả ngày dán chặt vào máy tính giờ lại còn phải làm thêm một nhiệm vụ nữa. Thi thoảng nó ướt.

- Mày bớt hâm đi. – Bạn tôi cuối cùng cũng chỉ biết nói với tôi như vậy. Nó thở dài.

- Bớt thế nào được – Tôi đáp lại như một phản xạ không điều kiện. Bực mình, nó chỉ trả lời:

- Đồ hâm. – Rồi không thèm nói chuyện với tôi nữa.

- Anh ấy có Top 1 của lòng mình rồi mà. – Niềm tủi hờn xen vào trong giọng nói của tôi. Tiếng nấc nghẹn suýt chút nữa bị bạn tôi nghe thấy. Và cuối cùng, điều gì đến cũng phải đến.

Buổi đi café đầu tiên với tất cả mọi người trong phòng từ hồi tôi mới vào công ty lại chính là buổi thông báo chính thức Eric sẽ nghỉ. Eric không những rời xa tôi mà còn gieo vào lòng tôi một nỗi buồn chất chứa. Câu nói đầy ý tứ của anh “Anh có Top 1 của lòng mình rồi mà” cứ văng vẳng bên tai như từng hồi chuông vọng lại qua vách núi, khiến tôi chạnh lòng và nhói đau. Mùa hạ giờ với tôi đúng là mùa chia ly mà tôi chưa bao giờ mong đợi. Tiếng ve xé lòng chẳng thể nào lấn át được câu nói tôi vô tình khắc sâu vào tâm khảm ấy. Bằng lăng nở rực, trùm lên các con phố một màu tím bâng khuâng cũng không che đi được một nỗi buồn quá lớn trong tâm hồn tôi. Hóa ra tôi đã phải lòng Eric ngay từ hôm phỏng vấn ấy, một thứ tình cảm gần như sét đánh nhưng nhẹ nhàng và âm ỉ hơn nhiều.

Tôi biết ngay từ đầu, Eric đã hoàn toàn thuộc về một thế giới khác mà sự hiện hữu của tôi là không hề có. Thế mà tôi vẫn cứ nuôi hy vọng và tin vào ảo mộng rằng biết đâu đấy, thời gian sẽ thay đổi tất cả. Có điều tôi vẫn không hiểu tại sao lại trớ trêu đến độ, để giúp tôi nhận ra được tình cảm của bản thân mình, số phận lại buộc tôi vào một tình cảnh như thế này. Nếu có một ngày tôi được biết yêu thương tròn đầy là thế nào, thì tôi mong rằng đó sẽ là Idol của lòng tôi hiện tại. Tiếc thay, bây giờ, anh ấy mãi mãi chỉ là một giấc mơ không bao giờ thành hiện thực.
Thảo Phương

CHIA SẺ TÔI NHÉ
SOCIALIZE IT →
FOLLOW US →
SHARE IT →

0 nhận xét:

Post a Comment