Em thấy trên facebook người ta hay share câu này: Ước gì được mất tích một lần để xem ai sẽ là người đi tìm và lo lắng khi thiếu bóng dáng ta.
Cũng có đôi lần em tự hỏi mình: Liệu bây giờ em biến mất anh có tìm em không? Em thấy thương những cô gái như em, cứ lặng thầm như một chiếc bóng đi bên ai, còn người ta thì cứ mải mê với những gì phía trước mà quên đi ở đâu đó vẫn có người đang âm thầm dõi theo...
Anh coi sự hiện diện của em trong cuộc sống của anh là một điều hiển nhiên chăng?
Một người luôn lo lắng những lúc anh đau ốm. Một người luôn nhắc anh đi ngủ sớm đừng thức khuya kẻo mệt. Một người luôn nhắc anh lúc nào cũng phải bỏ áo mưa vào cốp, bởi cái thời tiết ở Hà Nội đôi lúc nó cũng đỏng đảnh lắm, nắng đấy rồi lại mưa ngay được, nếu không cẩn thận dính mưa anh sẽ cảm. Một người luôn dành cho anh những tin nhắn quan tâm mỗi khi anh tuyệt vọng. Bất chấp cả quãng đường xa, chỉ một cuộc gọi "anh buồn" là em lại phi ngay đến cạnh anh và khóc thay nỗi buồn của anh. Một người chỉ dám coi anh như một người bạn, một người anh trai vì sợ rằng nếu anh biết sự thật "em yêu anh lắm" thì em sẽ mất anh mãi mãi...
Anh biết không? Có thể trong cuộc sống điều mà con gái quan tâm nhất khi yêu không phải cô ấy sẽ nhận được những gì, mà quan trọng là người cô ấy yêu đang ở đâu và có an toàn không. Em đã từng khờ dại vì anh như thế, tự nhủ chỉ cần được nhìn thấy anh cười thì dù có phải đau khổ em vẫn sẽ chôn chặt tình yêu của mình.
Nhưng cuộc đời lạ lắm: Một người đuổi và một người chạy, một người chạy theo một người và người đó lại chạy theo một người khác, một người dành tình cảm cho một người và người đó lại dành tình cảm cho một người khác. Luôn là cái vòng luẩn quẩn của người chạy trước và người tới sau.
Nhưng anh ơi! Bây giờ em mệt lắm, đã không còn sức lực để dõi theo anh nữa rồi.
Anh này, trong dòng đời rất vội có bao giờ anh ngoái lại nhìn em...
Anh biết không? "Yêu là trò đối kháng giữa tim và não, ai dùng não yêu người ấy thắng, ai dùng tim yêu cả đời ôm mối tình si". Em thua rồi và lý trí bảo em nên dừng lại, bởi có những người dù có muốn từ bỏ hay không thì họ vẫn sẽ ra đi anh ạ. Điều cuối cùng em có thể nói ra:
"Đã yêu anh giản dị. Đã yêu anh thật thà
Đã yêu anh tuyệt vọng. Đã yêu anh qua nhiều mùa giông bão
Và đã yêu anh một tình yêu đủ lớn để có thể thanh thản nói lời từ biệt"
(Phan Ý Yên)
Chào anh, em về với tự do nơi yêu thương khác đang chờ. Chào anh, Người lạ đã từng yêu...
...Vẫn không đợi được khoảnh khắc anh quay đầu nhìn em...
Lan Lee -
0 nhận xét:
Post a Comment