Lần đầu tiên gặp anh trên xe bus, anh đã không để lại cho em một chút ấn tượng gì. Đơn giản vì anh không phải mẫu người lý tưởng của em.
Em vốn là một cô gái rất cầu toàn và đầy mơ mộng.Trước kia, em đã từng đặt ra cho mình tiêu chuẩn về một chàng trai lý tưởng. Rằng đó là một người tài giỏi, thành đạt, có chí khí, có đạo đức và ngoại hình nhìn tàm tạm, không cần đẹp trai lắm đâu,... nên khi quen bất kì ai, em không bao giờ dễ dàng xiêu lòng. Anh- một chàng trai đâu có hết những tiêu chuẩn ấy nhưng lại làm em xiêu lòng. Đó là điều mà bản thân em cũng không lý giải nổi. Người ta thường nói rằng: tình yêu không cần lý do. Chỉ đến bây giờ, khi yêu anh, em mới thấm nhuần câu nói ấy.
Tám tháng trôi qua thật nhanh. Chỉ bằng tin nhắn điện thoại và chát trên facebook, chưa một lần đi chơi cùng nhau vậy mà chúng ta đã có tình cảm với nhau tự lúc nào. Em cứ bắt anh phải chờ đợi. Chờ đợi để thử thách tình yêu của anh có thật lòng không, có bền lâu không nhưng anh vẫn chấp nhận tất cả. Em từng nói với anh rằng: em không phải là cô gái xinh đẹp như các hotgirl, lại rất khó tính,... Vậy vì sao anh lại yêu em? Anh bảo rằng anh yêu em đơn giản vì vẻ đẹp tâm hồn và trí tuệ. Nhưng chúng ta vốn thuộc hai thế giới khác nhau, mỗi người một tính cách, không ai chịu nhường ai. Ai cũng độc đoán, luôn cho mình là đúng nên dăm ba bữa lại cãi nhau nhưng chẳng bao lâu tình cảm lại như cũ. Hằng ngày, anh vẫn nhắn tin quan tâm từng việc nhỏ nhặt nhất của em. Tìm hiểu anh một thời gian, em chợt nhận ra anh thuộc típ những chàng trai hay chơi nhởi, học không giỏi,...không được như em mong đợi nhưng những tình cảm, lời nói của anh khiến em rất cảm động và em yêu anh tự lúc nào không hay biết.
Biết bao nhiêu lần em chặn điện thoại, block facebook anh vì em không muốn yêu anh, không thể yêu anh, bởi người em cần phải hơn anh nhiều lắm. Hơn nữa, gia đình, họ hàng đặt vào em rất nhiều hi vọng. Em không thể có lỗi với những người thân yêu của mình. Em không muốn mẹ buồn, không muốn ba phải thất vọng. Nhưng một ngày không nhắn tin, không gọi điện thoại, không nghe được giọng anh, em rất nhớ. Yêu anh, em luôn đấu tranh giữa lý trí và tình cảm, luôn dằn vặt, đau khổ, suy nghĩ và mất ngủ nhiều đêm. Đã bao lần, em đã dứt khoát được nhưng anh tìm mọi cách liên lạc được với em. Nhưng lời anh nói khiến em thật cảm động. Thực sự, em rất thương anh và không nỡ vô tâm. Em không biết làm sao, đành quyết định cứ yêu như vậy mà không nghĩ kết quả sẽ ra sao.Em cũng tự nhủ bản thân cứ yêu hết mình khi còn trẻ, yêu thôi đã cưới đâu mà lo.
Cũng đã nhiều lần em giải thích với anh, rằng anh không phải mẫu người em thích, rằng gia đình em sẽ phản đối,...nhưng anh đã gạt phăng đi tất cả và đinh ninh anh sẽ thay đổi vì em và tình yêu sẽ làm nên tất cả. Nhưng anh ơi, giữa muôn trùng cám dỗ của cuộc đời, lời hứa ấy anh có thực hiện được không?
Giờ thì anh đã hiểu vì sao em hay thay đổi rồi chứ? Có những lúc không có chuyện gì em cứ làm cho có chuyện để giận hờn, để trách móc, để tình cảm rạn nứt nhưng kết quả đều ngược lại, tình cảm của chúng ta ngày càng sâu nặng hơn.Vậy nên anh đừng trách em như dở hơi và thay đổi như chong chóng nữa nhé anh.
Dẫu biết rằng, duyên muốn dài lâu còn cần chữ nợ nhưng chúng ta cứ yêu nhau say đắm như vậy nhé anh. Dẫu biết rằng, quãng đường còn dài và biết đâu chúng ta chỉ cùng nhau đi trên một đoạn đường ngắn thôi nhưng chúng ta hãy cứ yêu nhau khi còn có thể nhé anh. Dù người ta có cười cợt, có ngăn cản hay nói gì đi nữa, hãy cứ yêu hết mình. Vì tình yêu đâu có tội lỗi gì, đúng không anh?
Giờ em không muốn suy nghĩ gì nhiều thêm nữa. Chúng ta hãy cùng nhau học tập, phấn đấu vì một tương lai tươi sáng. Và lời hứa anh sẽ thay đổi vì em, anh hãy nhớ thực hiện tốt nha anh.
Gió lang thang -
0 nhận xét:
Post a Comment