Một đêm giữa thủ đô hàng triệu người...
Cô ngồi trong căn phòng tối, vẫn một thói quen trước khi đi ngủ là soạn những sms chúc ngủ ngon, và gửi tới anh.
Thói quen khó bỏ này chẳng nhớ theo cô từ khi nào, nhưng cô vẫn làm mặc kệ là anh có trả lời tin nhắn của cô hay không. Cứ một mình lặng lẽ, chẳng như những người con gái khác, được nghe điện thoại chúc ngủ ngon của người yêu.
Chắc là cô quen kiểu yêu đương sms như thế.
Tin nhắn đã được gửi đi. Còn giờ này anh vẫn đang mê mải trong những cuộc vui ngút ngàn, đang ngã vào vòng tay của những cô gái lạ, họ nóng bỏng, sexy, sẵn sàng hôn và tình nguyện lên giường với anh. Của lạ là thế, vì có khi anh cũng chẳng biết họ là ai, tên gì và điều đó chẳng khiến anh quan tâm.
Là vì ai cũng nói anh đào hoa. các cô gái lạ cứ bám riết lấy anh, tự nguyện dâng hiến cơ mà. Anh chẳng thế nhớ nổi mình đã qua lại với bao nhiêu cô gái, chỉ biết là họ cứ vồ vập lấy anh như những con thiêu thân.
Điện thoại đổ chuông tin nhắn đến, anh vẫn đang quay cuồng trong cuộc vui, và cũng chẳng cần mở máy, anh có thể đoán ra được nội dung sms là gì, của ai, vào giờ này. Vì anh biết chắc chỉ có cô, gửi tin nhắn chúc anh ngủ ngon.
Đêm dài dằng dặc, đặc quánh như ly cafe không đường. Cô trở về với một năng lượng gần như cạn kiệt.
Còn ở một căn phòng khác, là một bãi hỗn độn, đồ đạc, quần áo, giày dép ngổn ngang, nồng nặc mùi rượu. Hẳn là họ đã qua đêm như thế...
Nắng sớm chói lọi vào phòng, tỉnh giấc, anh bật dậy, mặc kệ cho cô gái lạ đêm qua vẫn say giấc nồng. Anh bỏ đi, vừa đi vừa chỉnh trang quần áo, nhắn vội một sms cho cô. "Em yêu dậy chưa, chúc em ngày mới vui vẻ..."
Cô mở mắt, vươn vai, búi tóc cao và đón ngày mới bằng một ly cacao ấm nóng. Có chuông tin nhắn, tuyệt nhiên cô cũng không đọc, vì cũng đoán là tin nhắn từ anh. Cô vẫn tới văn phòng như mọi ngày.
So với những cô gái khác cô không đẹp long lanh, nhưng ở cô toát lên vẻ đẹp kiểu thô mộc, tất cả đơn giản, phải, là đẹp một cách đơn giản. Cô bận một chiếc váy hồng phấn, để lộ bờ vai thon thả, tóc buông hờ hững, nhẹ nhàng. Có khá nhiều chàng trai theo đuổi và có cảm tình đặc biệt với cô, nhưng lòng cô hình bóng anh in hằn quá lớn, dù biết là tình yêu đó, mong manh, xa bờ.
Cô vẫn linh cảm, và có cả chứng cứ cho những mối quan hệ phức tạp của anh. Nhưng điều đó chẳng hề hấn gì so với tình cảm của cô, cô vẫn yêu anh. Coi anh như người yêu. Thế mà có những lúc lại cảm giác như đó là chuyện đùa, chỉ là vui một chút, chỉ là những tin nhắn yêu đương như thói quen, còn hai người, thật ra chẳng hề có chút gì gọi là tình yêu.
Những ngày một mình, cô vẫn lặng lẽ, sớm tối đi về, như chẳng hề cô đơn, vẫn thấy bản thân mình đẹp, căng tràn sức sống, vậy mà, sao cô và anh chỉ mới đi được vài bước dạo chơi trên đường tình? Lòng cô lắng lại, nỗi buồn cứ thế dài lê thê...
Cô lại tiếp tục nhắn tin, nhưng anh lại không trả lời.
Cuộc sống và công việc lại cuốn trôi cô về nơi nào xa lắc.
Một ngày gió mùa về giăng lối, ngoài phố đã mắc đủ các loại đèn đón Noel...
Anh chủ động gọi cho cô, và hai người đã có một bữa tối tuyệt vời. Cô dường như đã quên chuyện cũ. Anh tặng cô một bó Lavender thật to, khi tiễn cô về, anh chợt nắm tay cô và đặt một nụ hôn bất ngờ lên môi. Cô cứng người và không kịp nói được một lời.
Anh chúc cô ngủ ngon, không quên nói mình sẽ về nhà và ngủ sớm, rồi anh dời đi. Còn cô thì rảo những bước chậm rãi trên phố, nghĩ vẩn vơ về chuyện vừa xảy ra, và về nụ hôn ấy.
Trên đường về nhà, anh nhận được một cuộc điện thoại, chắc lại là một cô gái lạ, làm cắt ngang dòng suy nghĩ của anh về cô, về sự cảm nhận người cô đã run lên khi anh trao nụ hôn ấy. Vậy là ít nhất anh cũng cảm nhận được gì...
Xe anh dừng trước của quán bar quen thuộc, một cô gái mắt xanh, môi đỏ, váy ngắn hết sức ngắn, chạy vội tới cửa xe và kéo anh ra. Khoác tay lên vai, ôm choàng lấy anh, cô ta chẳng ngại mà hôn an đến vồ vập. Thật là nghịch cảnh mà, đúng lúc ấy, bàn chân nhỏ bé của cô, dẫn bước tới nơi này, cô vừa kịp nhìn thấy cảnh chướng tai gai mắt ấy. Bó hoa trên tay rơi xuống đất. anh và cô nhìn nhau. Cô không nói gì nhưng có thứ gì ươn ướt đang trực trào ra trong mắt, cô vội quay đi, còn anh như hóa đá, mặc cho chô gái kia cũng đang không hiểu chuyện gì. Phải mất vài giây định thần, anh mới tỉnh ra, anh chạy đuổi theo cô.
_"Xin lỗi em, là anh đã nói dối" Anh bình tĩnh giải thích.
_Cô vẫn đi những bước chân đều. Anh lại khẩn khoản "Để anh đưa em về"
_Lúc này cô mới nghẹn ngào "Cảm ơn anh, nhưng anh cứ đi với cô gái kia đi"
_"Em ghen với cô ta sao?"
_Cô đứng lại, nhìn thẳng vào mắt anh, "Xin lỗi anh, vì ta không là gì của nhau, nên em không có đặc quyền đó, anh về đi"
Cô tiếp tục bước đi thật nhanh, thật ra, tim cô đang thổn thức, hẳn là cô vẫn đơn phương một mình với tình yêu dành cho anh.
Anh đứng đó, bất lực nhìn người con gái bỏ đi, trong lòng anh dấy lên những đau nhói, liệu có phải anh cũng đã yêu cô hay không?
Trách bản thân mình đã làm những điều khiến cô đau lòng, như việc bỏ rơi một người yêu thương mình bấy lâu, chạy theo những thứ phù phiếm, mong manh ấy. Có lẽ giờ là lúc nhận ra đâu mới là nơi chốn anh thật sự cần.
Đêm ấy đẹp lắm, gió nhẹ, phố ấm áp ánh đèn neon đủ màu, lấp lánh, thổn thức. Chỉ tiếc là có câu chuyện buồn. Người ta vẫn nói, khi yêu thương đặt không đúng chỗ sẽ bị tổn thương, nhưng cũng có trường hợp, khi yêu thương đặt sai chỗ, nhưng có hi vọng thì đến một ngày nào đó, yêu thương cũng sẽ nở hoa, hẳn là như vậy.
Một sớm mai, một mùa Noel mới, có đôi tình nhân tay trong tay, ấm áp, quên đi chuyện buồn đã qua...
0 nhận xét:
Post a Comment