Cô biết anh bị nhiễm HIV khi vừa sinh đứa con gái đầu lòng. Niềm vui được làm mẹ chưa được bao lâu thì tai họa lại đến với gia đình nhỏ này.
Anh là trinh sát, trong một lần đi truy quét tội phạm không may bị một tên chống trả quyết liệt nên anh bị đâm kim tiêm có dính HIV.
Cũng còn may là cô và con đều không bị lây nhiễm. Gia đình,bạn bè bên nhà cô đều khuyên cô nên bỏ anh Long - chồng cô để đỡ khổ.
Có lần mẹ đẻ cô đã khóc để khuyên can:
- My con, mẹ biết là tình nghĩa vợ chồng không thể nói bỏ là bỏ được. Mẹ cũng rất thương thằng Long, nhưng mẹ không thể để con và cháu mẹ khổ được. Con ly hôn nhé?
Nghe mẹ nói nhưng My chỉ ôm đứa con gái chưa đầy tháng mà khóc, cô không biết phải làm như nào nữa. Cô vẫn còn rất yêu chồng. Giờ bỏ anh thì không đành lòng.
Còn Long, anh biết là chẳng thể níu kéo cô ở lại. Anh cũng không muốn hủy hoại cuộc đời của vợ con mình nên quyền quyết định là ở My.
Sau nhiều tác động từ phía gia đình, My quyết định về nhà mẹ đẻ một thời gian sau đó sẽ tiến hành ly hôn.
Ngày My và con dời nhà, anh như người mất hồn, mọi thứ trước mắt anh dường như đổ sập. Anh biết ngày này sẽ đến nhưng không sao tránh khỏi sự hụt hẫng.
Những ngày xa chồng, cô cứ đi ra đi vào như kẻ vô hồn. Đứa con gái nhỏ cứ khóc suốt, có lẽ nó cũng hiểu được phần nào nỗi đau mẹ đang mang.
Đến ngày thứ 5, cô nói chuyện với bố mẹ:
- Con sẽ về dù anh ấy có như thế nào đi nữa bố mẹ ạ.
Hai ông bà tái mặt khi nghe con nói. Ông quát:
- Không được, mày về với nó thì đừng gọi tao là bố nữa!
Bà mẹ nhẹ nhàng nói:
- Con nghĩ cho kĩ, sống với nó là hủy hoại cả đời đấy. Còn con của con nữa chứ.
Dù bố mẹ có nói như thế nào thì cô vẫn kiên quyết:
- Con biết rằng sẽ là khó khăn nhưng anh ấy cần con, và mẹ con con cũng cần anh ấy. Con sẽ không hối hận đâu ạ.
Nói rồi cô thu xếp đồ đạc để trở về...hai mẹ con bồng bế nhau cuối cùng cũng về đến nhà. Cô đứng ngoài cổng, hình ảnh ngôi nhà nhỏ đang hiện ra trước mắt. Cô bế con đi vào nhà thì thấy anh đang nằm trên giường. Cô vội đặt con vào võng rồi ra chỗ anh. Cô òa khóc và lay lay người anh:
- Anh ơi, em và con về với anh rồi đây, anh đừng nằm im như thế, dậy đi. Đừng bỏ mẹ con em. Cô ôm anh trong đau đớn tới tột cùng.
Bất ngờ đôi tay ay ôm lấy vợ, anh nói giọng yếu ớt:
- Ngốc ạ, anh đã chết đâu mà em khóc. Anh đưa tay lau những giọt nước mắt trên má cô. Nước mắt anh lăn dài, anh nói tiếp:
- Anh bị cảm nhẹ thôi, mệt nên thiếp đi thôi mà. Sao em và con lại về?
Mong manh giữa sự sống và cái chết lúc này cô mới biết là anh qúy giá và quan trọng với cô biết chừng nào.
- Em và con cần anh, anh biết không?
- Em có biết là em đang tự hủy hoại mình không?
- Không đâu, em sẽ không hối đâu.
Rồi anh ôm cô vào lòng trong niềm đau.
Kể từ ngày cô về sống với anh, hàng xóm bên cạnh hay xì xào bàn tán:
- Con My dại quá, bỏ quách thằng đó đi, lại còn lao đầu vào.
Mỗi lần nghe thấy cô đều khóc thầm không cho anh biết. Cô còn động viên anh bỏ ngoài tai những lời bàn tán đó.
Cuộc sống cứ thế trôi. Gia đình nhỏ ấy vẫn đầm ấm và tràn ngập yêu thương.
10 năm sau, gia đình cô vẫn sống vui vẻ. Anh không giống người có bệnh, dường như nhờ vào tình yêu, sự đồng cảm từ cô,con cùng gia đình thì anh cũng có niềm tin và nghị lực để chiến đấu với bệnh tật. Mọi người xung quanh cũng không còn xa lánh anh-họ hiểu - đồng cảm và khâm phục tình yêu của anh và cô lắm.
Nhìn cảnh ba người vui vẻ bên nhau thật hạnh phúc. Cầu chúc anh và gia đình luôn yên ấm, mong rằng anh có đủ niềm tin và lạc quan. Biết đâu một ngày không xa sẽ có thuốc để chữa trị. Hãy tin là như vậy nhé.
Thực ra, HIV không đáng sợ và những người dù vô tình hay do một phút sai lầm mắc phải thì lại càng không đáng sợ. Cũng không thể đổ lỗi cho ai, vì tất cả đều quá muộn. Sợ chẳng qua là cách đón nhận và suy nghĩ lệch lạch của những người chưa hiểu rõ về nó.
Đừng xa lánh hay miệt thị những con người ấy. Hãy mở rộng lòng mình ra bạn sẽ thấy rằng họ cũng như bạn - cần yêu thương - sẻ chia.
0 nhận xét:
Post a Comment