Monday, November 25, 2013

Ly hôn

LY HÔNAnh chia tay với chị sau 10 năm chung sống. Có 2 mặt con, đứa con gái lớn học lớp 4, thằng út lên 6 tuổi. Cả hai đứa đều ngoan và hiểu chuyện,có lẽ do hoàn cảnh bố mẹ hai nơi nên chúng nó cũng có suy nghĩ già trước tuổi.
Sau khi li hôn,chị để cả hai đứa con lại cho anh nuôi còn chị thì chọn cho mình con đường mới với mong muốn đổi đời là đi lao động bên Đài Loan.
Còn anh, sau cuộc hôn nhân đổ vỡ anh trở nên chán nản không chịu làm ăn gì mà suốt ngày say rượu.
Có những ngày anh đi từ sáng đến tối khuya mới về nhà mà chẳng quan tâm gì đến hai con.

Hai đứa trẻ thiếu sự chăm sóc của mẹ,bố thì chẳng quan tâm gì vậy mà chúng vẫn ngoan và biết yêu thương nhau. Nhỏ như vậy mà đã phải lo cơm áo gạo tiền. Những người lớn - bố mẹ chúng nó chỉ nghĩ cho bản thân mình. Yêu nhau rồi kết hôn, khi cái cụm từ “Cơm áo gạo tiền“ nó quá đỗi nặng nề thì họ lại buông một câu “Hết yêu“ hay đại loại như “mệt mỏi“ rồi buông bỏ những thứ mà bấy lâu nay đã vun đắp. Và chính những đứa trẻ ấy lại là nạn nhân trong cuộc hôn nhân đó.

Sau mỗi buổi học, đứa con gái vẫn đi mót củ khoai, củ sắn hay những hạt thóc vương vãi ngoài ruộng. Khi thì kiếm củi đốt than để bán, lúc thì nhặt nhặn những ống bơ,chai lọ nhựa...ở bãi rác để đem bán đồng lát kiếm chút tiền lo cho nó và thằng út.
Thằng bé ở nhà đợi chị, mong mỏi bố về đến buồn thảm.
Đến một buổi tối, anh về nhà trong tình trạng nửa tỉnh nửa say nhưng vẫn đủ ý thức để nhận ra sự vắng mặt của đứa con gái.
Anh bất giác hỏi thằng út:
- Chị con đâu?
Thằng bé co ro sợ hãi lắp bắp:
- Chị đi kiếm tiền.
- Kiếm tiền? - Anh nhắc lại một cách chậm rãi.
- Nhà mình hết gạo rồi bố ạ, con đói.
Anh nghe thằng bé nói xong mà đứng lặng thinh, hình như lúc này anh mới ý thức được rằng đang có chuyện xảy ra khi anh suốt ngày lao vào rượu chè. Tim anh đau như có dao đâm vào.
Anh đang định toan chạy đi tìm con thì bóng dáng con bé đã về đến cổng, đầu tóc nó rối bù,quần áo thì lếch thếch hôi hám. Vừa nhìn thấy bố,con bé toan khoe thành quả của nó thì anh đã cầm ngay cái roi và đánh liên tiếp vào người nó, miệng không ngừng la mắng:
- Mày đi đâu giờ mới về?
Con bé khóc lóc trong run sợ:
- Em kêu đói mà nhà mình không còn gạo nên con con.
- Ai bảo mày đi kiếm tiền!
Những đòn roi cứ tiếp nhau lên thân hình bé nhỏ ấy. Con bé khóc thảm thiết van xin anh dừng tay. Thằng út cũng xông vào đỡ đòn cho chị, thằng bé kêu gào và luôn miệng nói trong tiếng khóc:
- Tại bố, tại bố đấy. Bố suốt ngày say mà có biết gạo nhà mình hết từ lâu rồi không?
Anh nghe càng điên giơ tay đánh tiếp thì nhìn thấy tay con bé có vết thương khá lớn,tay nó vẫn giữ khư khư vật gì đó từ nãy giờ.
Anh buông chiếc roi và lại gần con anh mới nhìn rõ vế thương ở cánh tay. Hỏi ra thì biết là lúc chiều nó bị ngã và vướng vào mảnh thủy tinh khi đang nhặt rác. Tay nó còn cầm một cái túi nilon bên trong là đôi dép màu đen đã cũ nhưng vẫn cò lành. Nó chìa ra trước anh:
- Bố,con thấy bố đi chân đất hoài như thế dễ dẫm vào mảnh sành lắm. Con thấy nó còn lành nên nhặt về. Bố ơi, con không muốn bố uống say nữa đâu. Con không muốn...
Anh đau đớn ôm hai con vào lòng, không biết đã bao lâu rồi anh không ôm chúng như thế. Chẳng biết cái gì mà làm ướt vai áo hai đứa trẻ. Chỉ biết là nó mặn chát.
Sau hôm đó anh không còn rượu chè gì nữa. Anh kiếm được việc làm, tuy đồng lương không cao nhưng cũng đủ để chăm lo cho hai con. Giờ anh muốn bù đắp tất cả những thiệt thòi mà anh đã không thể cho các con trong thời gian qua.
Nhìn cảnh ba bố con bên mâm cơm đạm bạc nhưng ấm áp quá. Anh cẩn thận đút từng miếng cơm cho thằng nhỏ. Lấy khăn lau những ngón tay còn dính dầu mỡ cho con bé. Thi thoảng lại xoa xoa đầu chúng.
Tiếng cười của bọn trẻ cứ giòn tan và trong vắt như nắng sớm.

CHIA SẺ TÔI NHÉ
SOCIALIZE IT →
FOLLOW US →
SHARE IT →

0 nhận xét:

Post a Comment