Trời trở gió, lòng người chuyển mùa, mấy hôm nay tâm trạng cứ buồn hoài hoài vậy, cũng chẳng ngoại lệ là thứ gì, ngoài chữ tình kia. Nỗi buồn của tôi thấy khác lắm với mọi người, không ủ dột, sầu não, tuyệt vọng, mà óng niềm hi vọng, vẫn thấm nỗi son trẻ riêng mình. Thấy tâm hồn mình vẫn là một bé con, khi nỗi buồn mang trên vai người ta là gánh nặng thì mình ngồi đây buồn mộng mơ, xem đó là đặc quyền riêng bất biến.
Đơn giản từ việc chia tay mối tình đầu, tôi cũng buồn nhưng có lẽ còn lại trong tôi những thứ đáng để nghĩ nhiều hơn là để buồn, khi ngày ấy đã xem người ta như cả cuộc đời, mỗi yêu thương từng chiếm trọn trái tim, riêng việc xếp lại những kỉ niệm đẹp đẽ đó thôi cũng đã đủ chiếm lĩnh thời gian của nỗi buồn rồi. Tôi thi thoảng có vài lần nghĩ đến anh ấy, rồi tự mỉm cười sao ngày ấy ngờ nghệch, nhưng xét cho cùng ai cũng phải trải qua trong đời cái dạo ngờ nghệch ấy, mà thôi...nên cứ thế, nỗi buồn tan theo làn mây
Hay là việc ở một mình, là lúc cô đơn bủa vây, tôi vẫn tự tìm niềm vui cho mình, ngày mới lớn có một hộp toàn những viên bi đủ màu sắc, là gia tài của tôi, đã biết ngồi chơi với chúng lúc cô đơn, ngắm nghía những màu sắc làm tôi thấy an toàn và thư giãn, rồi khi trưởng thành, ở một mình tôi lại chỉ thích nghe nhạc không lời, vẫn thấy đời đẹp, cô đơn đấy nhưng không lạc lõng. Thiết nghĩ, vui hay buồn, mà dẫu có buồn, không tuyệt vọng hay không đều là do bản thân mình hết cả.
Hôm nay tình cờ lướt facebook, biết được tình đầu của tôi mới về lại Việt Nam, trong lòng cũng lăn tăn sóng. Cũng mấy năm rồi, tôi và anh ấy vẫn sống ở hai phía bầu trời, đã từng nghĩ mình sẽ đi cùng một con đường, tỉnh dậy, không ngờ hai người lại rẽ sang hai hướng. Giờ anh đã có tình yêu khác, tôi cũng không tìm hiểu sâu họ có hạnh phúc không, chỉ là muốn biết cuộc sống của anh vẫn ổn, là được. Tôi nghĩ dù gì sau khi chia tay người ta vẫn tò mò về cuộc sống của nhau mà, nhất lại là phụ nữ, vẫn thường tình là thế :)
Cứ buồn đi, cứ khóc đi, xong rồi thôi nhé. Tôi cũng đã từng như thế nhưng hạnh phúc lại làm tôi thay đổi quan điểm hoàn toàn, tôi nghĩ: hãy cứ buồn một lúc rồi thôi!
Được buồn là một hạnh phúc, có trải qua buồn đau mới biết mình cần mạnh mẽ, phải vực lên từ ở chỗ nào. Tôi chỉ nói riêng về chuyện tình cảm, còn những nỗi buồn về chuyện khác hãy cứ tạm gác lại đi. Chắc cũng nên tập cho mình thói quen mỉm cười trước những chuyện không hay, nhiều lúc nhớ về thời gian đã qua, tôi chỉ nhớ đến kỉ niệm đẹp, thanh xuân chói lọi và những việc làm không hối tiếc, còn những chuyện tốn nước mắt, tôi đã xóa sạch lâu rồi. Đó cũng là cách tốt để tự trấn an mình, giữ tâm cho vững, cấm có để nỗi buồn cơ hội chi phối bản thân.
Nói vậy thôi, hôm nay chợt nhớ về tình đầu, chút ít nhưng thế là quá đủ rồi, không phải nghĩ nữa, sẽ làm việc khác là nghe nhạc, ôm riết lấy tai phone, nghe Yao Si Ting sẽ vẫn thấy đời đẹp, vô cùng. Nhớ nhé, cứ buồn đi, chỉ một chút thôi, sẽ vẫn thấy đời đẹp, vô cùng, vô cùng...
0 nhận xét:
Post a Comment