Tình yêu bắt đầu vào mùa thu, khi có những đợt nắng mỏng tang trải dài con phố. Cái mùa thu ấy vẫn như còn vẹn nguyên không bị bay màu theo thời gian, cô vẫn nhớ như in, như in vậy...
Mùa thu đẹp, lãng mạn, và thổn thức bao nhiêu tâm hồn đang sống. Với những trái tim đang yêu thì là mùa hẹn ước, mùa yêu đương, nhưng với những người cô đơn thì là mùa phảng phất nỗi buồn, có chút gì man mác, đọng một màu vàng cũ kĩ, chẳng khác xưa.
Tình yêu không quan trọng bao lâu mà quan trọng là tình đậm sâu đến đâu. Bước sang mùa yêu thứ ba, dường như cô đã cắt đứt cảm tình với cô đơn, có chăng chỉ là đôi lúc tự đẩy bản thân mình vào ngõ rẽ của đơn độc, còn bên cô đã có một người để yêu thương. Không dễ gì tìm được cho mình một nửa trong thế giới bộn bề ngoài kia, hàng tỉ người cứ mê mải tìm nhau, lạc nhau, nhưng một khi đã mang duyên trời định thì dù có đi đến đâu cũng lại tìm thấy nhau thôi.
Hà Nội mùa này đắm mình trong thu "những phố dài xao xác hơi may", mùa thu cách đây ba năm, tình yêu của cô vẫn còn sống trong xa cách.Hiếm hoi nhưng hạnh phúc lắm khi những ngày được nghỉ phép hai người mới lại được gặp nhau. Nhung nhớ và đợi chờ, có nhiều người và nhiều mối tình cũng giống như cô. Yêu xa là chờ đợi, là gửi thương nhớ vào từng giọt thời gian. Là biết ở nơi kia có một người vẫn mong chờ một người, đếm ngày đếm tháng mong phút giây gần lại. Là phải tự mình giấu đi thương nhớ, rằn lòng thổn thức trong mỗi giấc mơ đêm. Để đến ngày gặp mặt, âm thanh đẹp đẽ nhất của cuộc sống vang lên khi một người nói tiếng yêu một người.
Họ lại cùng nhau dạo qua phố, bước chân chầm chậm đi trên bờ hồ đông người, cảm giác anh đem lại cho cô không ồn ào, huyên náo, mà nhẹ nhàng, ấm áp đến thinh không. Cảm giác an toàn và tĩnh lặng như đượm màu tình yêu giữa hai người, thật là không dễ gì tìm cho mình được một người mang lại cho mình cảm giác được che chở và ấm áp đến thế. Người ta vẫn nói tình yêu mới chớm đầy màu hồng, rồi qua bao thời gian, mới loang lổ sang những gam màu khác, nhưng cô vẫn tin tưởng vào tình yêu vào mối nhân duyên trời định này, thật an lành, thật vững chãi.
Người đàn ông của cô là anh, người đàn ông kiệm lời ít nói, chỉ hành động mà thôi, đếm trên đầu ngón tay câu "Anh yêu em" cả ba trăm sáu lăm ngày không biết có được bằng bao ngày trăng tròn tuyệt nhiên? Tình yêu đôi khi không phải nói bằng lời, chỉ bằng những chiếc ôm, những môi hôn, những ánh mắt hân hoan soi sáng. Cái hạnh phúc vỡ òa khi bao lâu xa cách, giờ mới lại được nhìn thấy nhau, chạm vào nhau, thật thà, xương thịt.
Có nghe không những hàng cây gió đã ùa về, những làn sương mỏng tang hòa tan vào bầu khí, gió tháng Mười dìu dịu, lao xao bước chân buổi hẹn hò.
Điều lớn lao nhất có lẽ là niềm tin, cô và anh, vẫn tin tưởng nhau, yêu thương tha thiết đến độ nào, gió cứ cuốn đi chỉ còn yêu thương đọng lại, mơ ước khôn nguôi về một trái ngọt hạnh phúc đơm đầy. Gió bay qua và xa mãi, còn lại bồi hồi nhịp câu hát trên môi: "Có một con đường mang tên là tình yêu...."
Lúc này, được vai kề vai, mới thỏa làm sao nỗi ngày xa cách, để thôi không còn chạm vào heo may ngày tháng Mười, để vẹn nguyên kí ức đợi mùa về, để dứt ra ngày độc bước trên con đường lá cơm nguội liêu xiêu. Để trân trọng thật tâm những hoài niệm đẹp đẽ.
Hẹn một ngày không xa, thật gần, thật gần nhé, sẽ chẳng tồn tại một thứ tình yêu không hồi kết, một là hạnh phúc, hai là chia xa, mà điều thứ nhất chẳng ai là muốn xảy ra, cho nên vẫn yêu hết mình, vẫn sống thật với nỗi nhớ niềm thương, cho rộn ràng con tim cất lên đoản khúc, cho hương một thời trẻ dại vẫn đắm mình trong nhau. Họ vẫn yêu nhiệt thành, chẳng tiếc tháng năm tuổi trẻ, vẫn muốn cháy hết mình với yêu thương chẳng mang dáng hình của những điều lo toan. Và càng không chông chênh, sầu bi ai oán, mà tan ra cùng nhau trong nét duyên dậy mùa, cứ nhẹ nhàng, từng nét....
Là một mối tình mùa thu đẹp đẽ, dịu dàng, thanh khiết, bao nhiêu...
0 nhận xét:
Post a Comment