Friday, April 25, 2014

Đi lạc vào thế giới của anh (Phần 5)

Dấu ấn
Đi lạc vào thế giới của anh (Phần 5) - 1Tôi bước vào căn phòng của nàng một cách dè dặt, căn phòng rộng rãi có trải thảm màu xanh lá cây mát dịu. Nàng cúi xuống, cởi bít tất rồi đi vào nhà tắm. Tôi ngồi xuống ghế mây, ngay cả chiếc ghế cũng rất điệu đà, mảnh mai như chủ nhân của nó vậy, tất cả đồ đạc ở đây được bài trí đơn giản không hề cầu kì nhưng lại rất tinh tế.
“Anh uống gì nào? Trà hay café?” Nàng bước ra, tiến đến gần tôi. Dĩ nhiên nếu có thể dạn dĩ hơn thì nàng đã choàng tay qua cổ tôi rồi, nhưng vì mới yêu nên tôi và nàng chưa đến mức thân mật, thậm chí suồng sã với nhau được. Tôi nhìn đôi tay khéo léo của nàng khi cầm bình trà rót cho tôi, những ngón tay gầy và trắng muốt. Tôi đến bên nàng lấy bình trà đặt xuống rồi kéo nàng lại gần.

Chúng tôi cần phải gần gũi ngay lúc này. Liệu nàng có biết được cảm giác của tôi không, hay nàng cũng đang cần tôi ngay lập tức. Không, chẳng có bất kì điều gì ràng buộc giữa một người đàn ông độc thân li dị vợ và một cô gái trẻ trung xinh đẹp như nàng cả, nhất là chúng ta lại rất hợp nhau, phải không em?
Trong lúc tôi đang chìm vào trạng thái u mê thì nàng quay đầu lại, mỉm cười dịu dàng, nàng xoa nhẹ vào lưng tôi và hát một câu khe khẽ nào đó, nàng mở tủ lạnh rót cho tôi một ly Bordeaux và thì thào: “Anh và em uống chung nhé!”. Tôi gật gật đầu, khẽ nhấp môi chút vang cay cay tê tê nơi đầu lưỡi. Khi ấy chúng tôi đã ngồi chung nhau trên một ghế mây, nàng ngồi trên đùi tôi, nũng nịu như một em bé. Tâm trạng tôi lộn chộn khó tả, tôi không biết mình cần gì hơn thế. Rõ ràng là tôi đang cần nàng biết bao trong khoảnh khắc này, và chắc rằng nàng cũng đang chờ đợi tôi. Nhưng sau khi uống cạn ly rượu, tôi đưa tay lần lên hàng khuy đầu tiên nơi cổ áo nàng, tôi chợt ngửi thấy mùi Chanel Allure ở đâu đó, ngưng lại một lúc lâu, tôi bỗng dừng lại ở đó và đưa xuống cổ tay nàng, trong lúc đó tôi vẫn kịp hôn nhẹ nàng. Tôi xắn tay áo cho nàng, để khuỷu tay lên ngực, rồi ngắm nghía cánh tay mảnh dẻ của nàng. Tôi đưa tay nàng lên miệng. Mùi hương cũ ấy vẫn còn hiện hữu, hẳn là nàng đã tận dụng mùi nước hoa này để quyến rũ tôi.
Chưa bao giờ mùi Chanel Allure khiến tôi chán nản đến thế, tôi ngồi bên nàng lặng lẽ. Nàng cũng thất vọng, im lặng. Tôi không bớt yêu nàng chút nào, dĩ nhiên, nhưng tôi không thể làm gì khác, không thể đẩy tình thế đi xa hơn.
Chủ nhật tuần sau, tôi quyết định hẹn nàng tại căn hộ của mình sau khi đã ăn bữa tối cùng nhau. Dĩ nhiên trước sau tôi cũng muốn đưa nàng về đây vì tôi muốn chứng minh với nàng rằng tôi đến với nàng hoàn toàn nghiêm túc, vì thế không nhất thiết chúng ta phải hôn nhau trong khách sạn kín đáo dù là ở ngoại thành. Sau khi tôi đã tự trấn an mình về mùi Chanel Allure. Đi bên nàng tôi coi như không ngửi thấy nó. Tôi từ chối nó, dù hương thơm của nó thật nồng đượm và tinh tế.
Nàng nhìn tôi không chớp mắt. Khi tôi kéo cánh cửa bằng một động tác khá quyết liệt. Nàng mỉm cười rất ngoan ngoãn đi theo tôi, khi tôi kêu mỏi lưng và bước vào phòng ngủ. Nàng nói rằng em có thể giúp anh. Thật là một người đàn bà dễ chịu. Căn phòng sáng trưng ánh điện, nàng vừa giúp tôi cởi áo sơ mi vừa hát, nàng rất thích hát. Thật yêu đời, bỗng dưng tôi tự hỏi sao mình lại có sức chịu đựng phi thường đến thế khi phải sống một mình suốt năm năm qua. Thậm chí tôi đã nghĩ mình sẽ không bao giờ yêu và kết hôn với bất kì ai nữa.
Tôi nhắm mắt để mặc đôi bàn tay mềm mại của nàng lướt nhẹ trên lưng, những ngón tay miết qua làn da. Tôi mặc sức tưởng tượng đôi mắt mở to của nàng đang chăm chú nhìn xuống tấm lưng trần của tôi – người đàn ông nàng yêu. Nàng vẫn nói với tôi rằng nàng đã có cảm giác không thể sống thiếu tôi ngay từ lần đầu gặp.
Tôi thấy làn tóc nàng xõa xuống chạm vào mình, và mùi Chanel Allure mặc sức tỏa hương. Tôi vùng dậy kéo nàng xuống. Theo phản xạ không tài nào đỡ nổi, nàng ngã xuống. Mặc nhiên căn phòng chói sáng chiếu rọi gương mặt tôi và nàng khiến chúng tôi gần như bật cười. Và khi nàng nhắm nghiền mắt lại, tôi thấy rõ hơn làn môi nàng hé mở chờ đợi, chúng tôi ghì riết lấy nhau, từ từ, chầm chậm. Nàng thật dễ bảo. Chúng tôi thì thầm vào tai nhau những câu lạ lùng, chẳng mất nhiều công sức, nàng đã tự trút bỏ bộ váy công sở kín đáo trên người.
Lúc này nàng đã quay lại phía tôi, có nghĩa tôi đang nhìn nàng từ phía sau. Trên thân thể nàng chỉ còn bộ đồ lót và có lẽ nàng đang nôn nao đợi tôi. Bộ đồ lót làm bằng chất liệu ren mỏng cầu kì đập vào mắt tôi, một màu nâu buồn thảm.
“Em này? Em thích dùng nước hoa Chanel Allure sao?” Tôi ngồi dậy tiến đến tủ lạnh lấy chai nước.
“Vâng!” Nàng líu ríu chạy theo, hồn nhiên trả lời tôi.
“Thế còn màu sắc, em rất thích màu nâu sao?”
“Vâng! Em thích màu nâu, anh biết đấy, màu nâu bí ẩn.”
Mùi Chanel Allure cũng rất bí ẩn và quyến rũ phải không em? Tôi cười nhạt. Nàng chồm lên người tôi. Tôi cũng dang hai cánh tay đón nàng, thân thể nàng run lên, tôi cũng run lên, nhưng tôi không thể. Tôi không biết vì sao mình nên nông nỗi này. Một cảm giác đầy ứ, nghẹn ngào khó chịu. Chiếc áo lót, màu nâu bi thảm tất cả đã thành tro từ ngày hôm qua bỗng nhiên sống lại. Tôi vuốt ve nàng khi nàng đã nằm cuộn mình vào một góc vì mất hứng. Cố giấu những giọt nước mắt, dường như nàng không còn kinh ngạc với tôi. Chúng tôi đan những ngón tay vào nhau, như một thói quen đơn giản trên giường giữa một người đàn ông và một người đàn bà. Tôi không biết nàng đang nghĩ gì, cũng không có gì để nói với nàng. Chúng tôi chìm vào một trạng thái gần như tuyệt vọng.
Em phải về! Nàng bẽ bàng mặc lại đồ. Tôi lúng túng giúp nàng tròng chiếc váy liền người. Lẽ ra đêm nay, nàng sẽ chẳng phải đi đâu cả, nàng sẽ ở lại đây với tôi, trên chiếc giường ấm áp này. Nhưng, tôi không đủ sức giữ nàng ở lại. Giá như tôi có thể nói với nàng rằng đừng bao giờ dùng nước hoa Chanel Allure, đừng bao giờ mặc quần lót màu nâu nữa; thì hẳn là chúng ta đã có một kết thúc tuyệt vời. Tôi không tin sở thích của nàng lại kì quặc đến mức trùng khít với người đàn bà đầu tiên mà tôi tưởng là duy nhất của mình. Đó chính là dấu ấn của người vợ cũ, người đã đam mê, gắn bó, và cũng đã ruồng bỏ tôi. Cô ta nghiền nước hoa Chanel Allure và đồ lót màu nâu. Những phụ nữ có sở thích như thế đều dễ dàng phản bội.
Ngoài trời hình như lất phất mưa, nhưng nàng vẫn quyết liệt ra đi, sau khi hất ngược mái tóc dài từ chối khi tôi nói: “Hay em ở lại đây nhé”. Vì chúng tôi mới yêu nhau, nên chúng tôi không thể nói ra những suy đoán về nhau. Cũng như chúng tôi không thể có một cuộc làm tình trọn vẹn, dù chẳng có gì ràng buộc giữa một người đàn ông độc thân đã li dị vợ và một cô gái tràn đầy sức thanh xuân như nàng.
Chẳng có gì ràng buộc, ngoài việc tôi sững sờ nhận ra dấu ấn cũ kĩ và đau khổ của tôi trên thân thể nàng. Thật kì cục. Đơn giản chỉ là một dấu ấn mà thôi.

CHIA SẺ TÔI NHÉ
SOCIALIZE IT →
FOLLOW US →
SHARE IT →

0 nhận xét:

Post a Comment