Friday, April 25, 2014

Đi lạc vào thế giới của anh (Phần 1)

Mèo nhỏ
Tin nhắn của nàng được gửi đến trong một buổi sáng bất chợt khiến tôi gác lại hết công việc bay ngay ra Hà Nội giữa mùa đông. 
Thành phố chìm trong mưa, từng mái nhà nâu xám cũ ngả màu dưới tán bàng gầy gò trơ trụi. Mẹ tôi hỏi: “Con ra đây hẳn chứ?”. Tôi lắc đầu buồn bã: “Con không biết”.
Tôi cứ đi đi về về thế, có lúc muốn ở lâu hơn, nhưng rồi lại ra đi, chẳng phải vì tôi không tha thiết. Có lẽ tôi quá yếu đuối để ở lại, gặm nhấm cảm giác của một người trót đánh mất tình yêu mà càng cố gắng đi tìm càng thất bại ê chề. Sau cuộc hôn nhân kéo dài gần một năm đã đổ vỡ của tôi, mẹ tôi xót thương, nhờ người mai mối nhưng tôi từ chối. Không thể chịu nổi cuộc sống luẩn quẩn trong nỗi thất vọng xót xa vì không hiểu tại sao nàng, người từng được 
gọi là vợ tôi ấy, lại có thể dửng dưng nói lời chia tay đến thế. Tôi chuyển công tác vào Sài Gòn, trả lại bầu trời tự do cho nàng mà không hề van xin níu kéo . Nhưng rồi tưởng như tôi có thể quên được nàng đi, thì nàng lại nhắn cho tôi: “Anh đang ở đâu?”
Không kìm được lòng mình, tôi quyết định tìm kiếm nàng. Mặc cho mẹ tôi khuyên ngăn kèm theo bao giọt nước mắt uất ức. Tôi chạy xe đến khu chung cư cao tầng, căn hộ nơi tôi và nàng đã quấn quít với bao kỷ niệm của những ngày đầu tiên. Tôi đưa tay bấm chuông, một lúc lâu nàng mới đi ra, tóc tai bù xù, váy áo xộc xệch nhưng trong mắt tôi nàng vẫn đầy quyến rũ, cảm giác của tôi lúc ấy là muốn ôm lấy nàng ngay lập tức. Thiếu chút nữa... Nhưng ánh mắt lạnh lùng vốn dĩ của  nàng khi ngước lên nhìn tôi đã ngăn tôi làm điều đó.
- Anh đấy à?
- Em khoẻ chứ?
- Em bình thường.
Tôi bước vào nhà và không cởi giầy. Nàng đứng khoanh tay ở góc nhà nhìn tôi, vừa dè chừng vừa sợ sệt. Tôi bặm môi xem ti vi, tay cầm remote bấm hết kênh này đến kênh khác.Tôi ngừng lâu hơn ở trận bóng đá ngoại hạng Anh, nhưng tôi không đủ tập trung theo dõi, tôi biết rõ trong hoàn cảnh này tôi không thể tập trung sáng suốt làm một điều gì. Nàng luôn khiến tôi mất bình tĩnh, ngay cả khi tôi đưa nhẫn cưới vào tay nàng sau mối tình sét đánh và cả khi tôi ký vào đơn xin ly hôn.
Còn nàng thì luôn bình tĩnh, bình tĩnh một cách ngây thơ. Nàng bắt đầu tiến đến gần tôi và ngồi xuống, tôi cảm thấy vạt áo của nàng khẽ chạm vào vai tôi khiến tôi hơi gai người. Đèn điện sáng trưng khiến chúng tôi có thể soi rõ vào gương mặt nhau. Tôi e hèm lấy giọng rồi nói bâng quơ:
- Lạnh nhỉ!
- Vâng!
Nàng đi vào phòng ngủ rồi mang ra một chiếc khăn quàng cổ, đưa cho tôi, tôi vẫn nhớ đây là chiếc khăn nàng đan tặng cho tôi nhưng tôi không mang đi. Tôi ngồi im, để mặc cho nàng quấn cẩn thận chiếc khăn quanh cổ mình, tôi như nghe rõ hơi thở của nàng nóng ấm bên tai tôi. Nàng pha trà gừng bắt tôi uống. Tôi muốn hỏi nàng rất nhiều, rằng tại sao nàng lại muốn xa tôi, không phải là vì tôi và nàng không hợp nhau như lý do nàng đã đưa ra đấy chứ. Và tại sao nàng lại vẫn nhớ đến tôi, sau khi nàng nằng nặc đòi chia tay, và tại sao nàng vẫn còn có thể hỏi tôi rằng: “Anh đang ở đâu?”.
Nhưng tôi im lặng. Khi tôi thấy tay tôi run rẩy trong tay nàng. Người đàn bà này từng được gọi là vợ tôi. Tôi ngửi thấy làn tóc thơm mùi hoa hồng của nàng, mùi vị cũ kỹ, đôi vai gầy,  mắt to trong veo, khoé miệng nũng nịu trẻ con hay hờn dỗi, khắp thế giới này hàng triệu phụ nữ không ai giống như nàng cả.
- Em vẫn thế, không thay đổi!
Tôi thì thầm một cách dịu dàng.
Anh cũng vậy. Nàng nhoẻn miệng cười, nàng đã qua cơn bối rối trước sự xuất hiện đường đột của tôi. Chúng tôi dựa sát vào nhau, thân thể  nàng mềm mại co cụm lại như một con mèo.
Đi lạc vào thế giới của anh (Phần 1) - 1
Nàng thuộc về những giấc mơ ngọt ngào của cuộc sống
- Anh có biết tại sao em xa anh không?
- Không, nói cho anh biết đi nào…
Nàng ôm choàng lấy cổ tôi, thỏ thẻ:
- Anh có yêu em không?
- Có
- Vậy tại sao anh hay đi làm về muộn? Anh hay đi uống rượu? Anh hay đi ngủ sớm? Anh không tặng hoa cho em như trước? Anh không trò chuyện cùng em? Anh không ăn cơm tối với em?Anh không đi uống cà phê với em nữa?
Trời, bất kỳ người đàn ông nào sau hôn nhân chẳng thế. Suýt nữa thì tôi bật cười. Tôi định cãi, nhưng nhìn nàng âu yếm tôi chỉ biết gật đầu.  Rằng anh đã sai rồi, anh đã vô tâm khiến em bị tổn thương, anh hứa sẽ không bao gìờ làm thế nữa đâu.
Tôi hôn nàng thật khẽ, gương mặt kiêu kỳ của nàng như mơ ngủ, mắt khép lại lãng đãng, chiếc váy của nàng tuột khỏi tay tôi. Chúng tôi quay cuồng với nhau ngay trên chiếc ghế sofa, đã quá lâu rồi, nàng thật sự nồng nàn không tưởng nổi. “Em thích anh như thế này cơ". Được rồi, một khi em thích, anh sẽ không  từ chối đâu.
Nàng ngả đầu vào vai tôi, như đôi tình nhân.Tôi thư thái châm thuốc và kiếm cái gạt tàn, bỗng nhiên tôi nhìn thấy trong đó những đầu mẩu thuốc lá mới hút được vứt vương vãi. Tôi biết rất rõ sự nữ tính nơi nàng, nàng không bao giờ hút thuốc, một người đàn ông nào đó vừa đi khỏi đây. Anh ta đã hút.
Anh ta đã ngồi đây, chỗ này. Nơi chúng tôi vừa làm tình với nhau. Tôi nhìn lên bàn, một bó hoa hồng đỏ rực rỡ cắm trong chiếc bình màu xanh sang trọng. Anh ta hẳn đã tặng nó cho nàng.
- Ai vừa ở đây thế? Tôi đi thẳng vào vấn đề
- Một người bạn của em. Nhưng em và anh ấy không có gì với nhau cả. Nàng trở nên hốt hoảng.
Thật tội nghiệp, tôi đâu có quyền oán trách gì, vì nàng đã tự do theo đúng nghĩa với tôi, và như thế, nàng muốn làm gì thì làm. Con mèo nhỏ. Nàng không thuộc về tôi, nàng chẳng thuộc về riêng ai hết…
- Nhưng thực sự thi em cũng có tình cảm với người ấy chứ?
- Anh ta rất quan tâm đến em.
- Anh ta tặng hoa cho em? Anh ta trò chuyện với em? Anh ta ăn tối với em? Anh ta đi uống cà phê và…
Nàng im lặng
Một phút trôi đi.
Tôi từ từ đứng dậy
Anh sao thế? Nàng trở nên van vỉ. Em thực sự không có gì với anh ta. Em xin thề. Em xin lỗi đã làm cho anh giận dữ. Anh, hãy nói gì đi chứ? Nàng kêu lên.
Tôi đi thật nhanh ra khỏi căn phòng của nàng, Không ngoảnh lại. Vì tôi biết chỉ chậm trễ chút nữa là tôi sẽ lại mềm lòng. Lòng nặng trĩu, tôi hình dung cảnh nàng khóc một mình trong đêm. Chắc nàng không bao giờ biết đươc lý do tại sao tôi lại ra đi. Không hẳn là tôi đã ghen với bất kỳ người đàn ông xa lạ nào tìm đến nàng trong những ngày tháng qua, mà tôi chỉ cảm thấy giữa chúng tôi không thể nào hàn gắn được nữa. Bởi vì, trong phút giây cùng cực của tuyệt vọng, tôi đã kịp nhận ra nàng chỉ là con mèo nhỏ cần được cưng chiều, che chở. Nàng thuộc về những giấc mơ ngọt ngào của cuộc sống, những khoảnh khắc lãng mạn thánh thiện mà tôi, một người đàn ông bình thường theo đúng nghĩa không thể nào đem lại. Ngay cả hôn nhân, đối với nàng cũng chỉ là một cuộc vui. Nàng sẽ không hạnh phúc khi sống bên tôi. Tôi và sự trần trụi của tôi sẽ khiến nàng bất hạnh. Rồi nàng sẽ lại rời xa tôi đi tìm những giây phút bềnh bồng khác. Và tôi sẽ lại khổ đau, cho dù tình yêu tôi dành cho nàng không bao giờ thay đổi, cho dù khắp thế giới này hàng triệu phụ nữ không ai có thể giống như nàng, con mèo nhỏ của tôi.
Nhưng làm sao tôi nói cho nàng hiểu bây giờ?

CHIA SẺ TÔI NHÉ
SOCIALIZE IT →
FOLLOW US →
SHARE IT →

0 nhận xét:

Post a Comment